Người đang nằm hôn mê trên giường đột nhiên bừng tỉnh: “Ân Hạo, Ân Hạo.” An Nhiên mang điệu bộ của người vừa gặp ác mộng.“An Nhiên” Tuyên Nguyên giữ lấy bả vai cô, cố an ủi cô.“Ân Hạo đâu? Tôi vừa gặp ác mộng, tôi thấy Ân Hạo rớt xuống vách núi.”“An Nhiên, cô bình tĩnh một chút. Hãy nghe tôi nói, Ân Hạo chết rồi, không phải cô đang nằm mơ.”“Anh gạt tôi, tôi muốn đi tìm anh ấy.” Nói xong cô liền giật những ống truyền gắn trên tay ra.Tuyên Nguyên cưỡng chế đem An Nhiên trở lại giường: “Dư An Nhiên, tỉnh lại đi, anh ta chết rồi, chết, hiểu không?” Thi thể anh ta còn không thể tìm thấy nơi vùng biển ấy.Ánh mắt An Nhiên trở nên ngây dại, dần dần cô nhớ ra: “Không phải nằm mơ, là thật. Ân Hạo đã chết, đã chết.”“Còn một việc nữa muốn nói cho cô, cô đang mang thai.” Sau khi An Nhiên té xỉu, Tuyên Nguyên vội vàng đưa cô đến bệnh viện, kết quả khám nghiệm cho thấy cô đã mang thai hai tháng.“Nhưng bác sĩ nói, cơ thể cô rất yếu, tốt hơn hết không giữ lại đứa trẻ.” Nói đến đây, Tuyên Nguyên tự hận chính mình, nếu lúc đó không vì báo thù, hắn không tiêm dược chất vào người cô, thì làm sao chuyện thành ra như vậy.An Nhiên theo bản năng lấy tay sờ nhẹ lên bụng: “Mình mang thai, mình mang thai. Mình muốn đứa bé này.”“Nhưng sẽ rất nguy hiểm cho cô, cơ thể cô không hấp thu được chất dinh dưỡng. Bác sỹ nói bây giờ có thể lấy được bào thai ra.”“Anh nói gì vậy, đây là con của tôi và Mạc Ngôn, là ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-lai-bay-nam/3188210/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.