Chương trước
Chương sau
- Lo gì chứ! Sống thì khó nhưng chết thì dễ ẹc! Loáng một cái là xong!
Nói xong thì Thọ tiên vẫy tay một cái rồi chỉ vào chiếc kính chiếu trần. Lúc đó Phương Nghi đang lái xe thì bỗng giật kinh hoàng khi nhìn thấy trước xe mình có một cụ già râu tóc bạc trắng đang nhe răng ra cười.Theo một phản xạ tự nhiên cô vội vàng rẽ tay lái sang bên phải để tránh nhưng vì quá bất ngờ và chiếc xe đang lao ở tốc độ nhanh nên cô mất phương hướng và đâm thẳng vào dải phân cách làn đường khiến cho đầu của chiếc xe bị hư hỏng nặng và cô đập đầu vào vô lăng và bất tỉnh ngay khi đó. Mọi người xung quanh đó vội vàng chạy lại và kéo cô ra khỏi xe.
Phúc tiên gật đầu vẻ hài lòng rồi nói:
- Chết đúng nhanh thật! Chỉ cần một phút để kết thúc tất cả!
Thọ tiên cười tươi rồi nhẹ giọng:
- Đương nhiên cái gì mà chẳng vậy. Muốn mở đầu thôi chứ kết thúc thì chỉ cần đúng một phút!
- Vậy còn một người nữa đâu?
- Phúc tiên nói khẩn trương.
Thọ tiên vẫn thư thả:
- Cứ từ từ! Ai cũng có phần cả!
Nói xong thì vẫy tay vào kính chiếu trần. Gia Bảo hiện lên rõ rệt. Anh đang khóc nức nở vì nhìn thấy dòng xe chật cứng trên đường.
Thọ tiên chép miệng rồi buông giọng:
- Thanh niên ở hạ giới kém cỏi thiệt! Bị kẹt xe chút thế mà cũng khóc sưng hết cả mặt như vậy!
Phúc tiên chống chế:
- Nhưng bên trong đang là một cô gái mà!
Thọ tiên lắc đầu rồi nhẹ giọng:
- Con gái như thế cũng quá yếu đuối và vô dụng! Ông không thấy con gái tôi sao? Nhị Lang Thần tới chơi nó cầm lấy côn nhị khúc đuổi sang tận thiên đình Trung Quốc lúc đó khiến thằng họ Nhị phải cầu cứu các cao tăng đắc đạo ở trong phim kiếm hiệp Kim Dung mới cứu được đấy! Con gái thì phải có bản lĩnh như vậy chứ!
Phúc tiên gật đầu vẻ tán thành nhưng trong lòng lại nghĩ “ Chả trách gì mà đã ba ngàn tuổi mà không có ai thèm cưới. Hung dữ còn hơn cả Vương Mẫu Nương Nương nữa. Ế là cái chắc rồi!”
Phúc tiên nhìn vào kính chiếu trần rồi nhấn mạnh: -Bây giờ phải làm sao? Thằng nhóc đó cứ ngồi trong xe thì làm sao mà chết được? Chẳng lẽ cho cả đàn xe đó bốc cháy?
Thọ tiên im lặng như đang suy nghĩ. Đúng lúc đó Gia Bảo vì sốt ruột nên xuống xe và chạy sang phần đường dành cho người đi bộ và xe thô sợ để chạy tới bệnh viện.
Phúc tiên thốt lên lo lắng:
- Thôi chết rồi! Lúc nãy nó còn ngồi trong xe thì còn có chút cơ hội chứ bây giờ nó chạy xuống đi bộ thì phải làm sao? Cả đoạn đường cũng không có lấy một phàm nhân! Chẳng lẽ cho nó vấp cục đá chết sao?
Đúng lúc đó thì Thọ tiên reo lên mừng rỡ:
- A! Có rồi! Có cái để cho thằng nhóc đó chết rồi!
Phúc tiên nói nhanh:
- Chẳng lẽ là có một tảng đá gần đó?
Thọ tiên lắc đầu rồi chỉ vào chiếc xe trên kính chiếu trần:
- Đây! Chính là nó!
- Là một chiếc xẹc lồ sao?
- Phúc tiên thốt lên kinh ngạc.
Thọ tiên nhấn mạnh:
- Bậy rồi! Là xích lô đấy! Đừng có gọi là xẹc lồ người ta nghe được cười cho đấy!
Phúc tiên gật đầu rồi nhăn mặt rồi nói:
- Nhưng mà một cái xích lô bé tẹo teo vậy thì làm sao mà làm chết người được vả lại cho dù ông già đó có uống cả trăm chai Number One thì cũng không có thể đạp nhanh được tới 30 km/ h được!
Thọ tiên nhe răng cười rồi nói với ánh mắt đầy tự hào:
- Ông lại thế rồi! Cái tật uống cà fê đen vào mỗi buổi sáng khiến cho đầu óc của ông càng ngày càng tệ! Ông quên chúng ta là tiên rồi sao? Chúng ta có mọi quyền năng trong tay nên chúng ta có thể làm được tất cả mọi điều mình muốn vậy thì có khó khăn gì mà lại không thể tăng vận tốc của một chiếc xe xích lô kia chứ!
Phúc tiên gật đầu nhấn mạnh:
- Ừ nhỉ! Tôi quên mất! Vậy thì ông mau làm đi kẻo ông già đó thấy mệt lại ngồi xuống nghỉ thì chết đấy!
Thọ tiên nghe vậy thì vội vã vẩy tay rồi kính chiếu trần. Chiếc xe xích lô đang chậm rãi quay vòng trên đường bỗng dưng lao vụt về phía trước với tốc độ kinh hoàng. Ông già ngồi trên xe vội vã kêu cứu:
- A! Có ma! Cứu tôi! Có ai đó cứu tôi! Xe tôi bị ma ám rồi!
Mọi người bên làn đường ô tô nghe vậy thì vội vã nhìn sang. Họ trố mắt và thốt lên kinh ngạc:
- Trời đất! Ông già đó ăn gì mà khỏe như voi vậy? Xích lô mà chạy nhanh không khác gì ô tô cả!
- Một thanh niên thốt lên.
- Chà! Già rồi mà cứ như lực sĩ!
- Một tài xế taxi thốt lên.
- Ông già đó có lẽ còn khỏe hơn cả Lý Đức nữa đấy chứ! Ông ta đưa tay lên vẫy như là muốn được mọi người khen ngợi vậy!
- Hai vợ chồng trên chiếc Mercedes nói với nhau.
Hào Tâm và đội vệ sĩ cũng vội quay mặt sang nhìn. Họ trố mắt kinh hoàng khi nhìn thấy Gia Bảo đang đi ở làn đường bên kia và một chiếc xe xích lô ở phía sau đang lao tới với tốc độ khoảng 50 km /h. Hào Tâm bước xuống xe và vội vã chạy sang nhưng có lẽ biết là không kịp nên anh đứng lại và dùng hết sức mình hét lên: -Thiếu gia! Hãy cẩn thận phía sau!
Gia Bảo nghe tiếng gọi thì giật mình quay lại và anh hét lên hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc xích lô đang lao về phía mình với tốc độ kinh hoàng:
- Á! Cứu tôi với!
Ông già trên chiếc xích lô nhìn thấy Gia Bảo thì vội vã gào lên:
- Cậu kia! Mau tránh ra! Xe tôi bị ma ám rồi!
Gia Bảo vội chạy lên vỉa hè nhưng không ngờ chiếc xe cũng chạy theo lên và tăng tốc hơn nữa sau đó thì húc thẳng vào người anh khiến anh bay lên không trung rồi tiếp đất với một lực rất mạnh.
Hào Tâm lắc đầu rồi nghẹn ngào nói:
- Không thể có chuyện này được! Không thể có chuyện hoang đường như vậy được!
Anh vội chạy sang và đỡ lấy Gia Bảo nhưng anh đã gần như tắt thở ngay khi đó. Hào Tâm gào lên đau đớn:
- Thiếu gia! Thiếu gia mau tỉnh lại đi! Không thể! Không thể có chuyện này được! Tuyệt đối không thể có một chuyện hoang đường như vậy!
Cả đội vệ sĩ vội vã chạy sang. Hào Tâm quay lại và nhìn ông già xích lô rồi hét lên:
- Ông già kia! Ông có biết là ông đã gây chuyện gì không hả? Ông có biết thiếu gia của tôi là ai không hả?
Ông già nghe vậy thì vội vàng nói:
- Tôi thật sự không biết! Tôi không cố ý đâu! Tôi đang đạp như vậy thì bỗng dưng có một cái gì đó đẩy tôi và chiếc xe đi cứ như là nó bị ma ám vậy! Tôi không hề động vào tay lái nhưng không hiểu sao mà chiếc xe cứ nhắm vào cậu ta lao tới. Tôi xin mọi người tha cho tôi!
Hào Tâm quay lại gằn giọng:
- Cái đó thì phải hỏi cảnh sát, chủ tịch và phu nhân của chúng tôi nhưng ông nên chuẩn bị quần áo mà vào tù đi!
Nói xong thì Hào Tâm quay lại nói với đội vệ sĩ:
- Mau đưa thiếu gia tới bệnh viện! Nhanh lên! Kẻo không còn kịp nữa!
- Thế còn ông già này thì sao?
Hòa Tâm quay lại nhìn ông già rồi gằn giọng:
- Một người đưa ông ta tới sở cảnh sát!Còn lại tất cả cùng tôi đưa thiếu gia tới bệnh viện!
Huy Bình nói khẩn trương:
- Còn 2km nữa mới tới bệnh viện mà xe đang bị kẹt thì làm sao? Chúng ta mà chạy bộ thì sẽ rất nguy hiểm cho thiếu gia!
Hào Tâm quay lại rồi nói nhanh:
- Mau lấy chiếc xích lô đó tới đây! Chắc là nó chạy bằng điện!
Huy Bình vội vã chạy lại lấy chiếc xích lô rồi cùng Hào Tâm đặt Gia Bảo lên đó. Nhưng mà chiếc xe dường như có một sợi dây kéo lại khiến cho hai chiếc bánh đứng im một chỗ. Hào Tâm hét lên tức giận:
- Nè ông kia! Ông đã giở trò với cái xe để hòng chạy tội phải không?
Ông già run rẩy đáp:
- Tôi không có gì hết! Lúc nãy tới giờ tôi chưa động tới cái xe.
Huy Bình nói với đôi mắt tức giận:
- Vậy tại sao lúc nãy nó chạy nhanh như ô tô mà bây giờ lại không nhúc nhích?
Ông già nghe vậy thì vội vã nói:
- Tôi đã nói mà các cậu không tin! Chiếc xe đó bị ma ám!
- Đừng có mà ngụy biện cho tội lỗi của mình!
- Huy Bình tức giận hét lên.
Hào Tâm nhìn thấy vẻ mặt của Gia Bảo càng ngày càng nhạt đi thì hốt hoảng nói: -Không được rồi! Đừng ở đây đôi co với ông già đó nữa! Thiếu gia đang dần mất đi hy vọng. Chúng ta phải nhanh chóng đưa cậu tới bệnh viện nếu không thì sẽ không cứu nổi.
Nói xong Hào Tâm vội vàng cõng lấy Gia Bảo lên lưng và dùng hết sức mình để chạy thật nhanh tới bệnh viện.
Phúc tiên nhìn thấy vậy thì vội hỏi:
- Liệu cậu ta có chết không?
Thọ tiên nhấn mạnh:
- Phải chết chứ! Nếu không thì làm sao mà hoán đổi lại linh hồn với con nhỏ kia được?
Phúc tiên gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Vậy là chúng ta đã xong một nữa rồi đúng không? Phần còn lại là chờ đến khi hai linh hồn đó rời khỏi xác thì chúng ta sẽ đổi lại cho họ?
- Ừ! Là như vậy nhưng mà đợi mấy thằng mặc đồ đen lúc nãy cõng thằng nhóc đó tới bệnh thì có vẻ hơi lâu nếu lúc này mà có bộ bài ở đây mà chơi thì cũng đỡ buồn nhỉ!
- Thọ tiên nói chậm rãi.
“Suỵt ”Phúc tiên ra hiệu im lặng rồi khẽ giọng:
- Đừng nhắc đến bài ở đây! Lỡ như con mụ nhà tôi mà nghe được thì chết đấy!
Thọ tiên tỏ ra thắc mắc:
- Sao vậy? Bài có gì không tốt? Đó cũng là một thú vui rất tao nhã của các quý ông mà. Ở hạ giới có hàng trăm thánh bài đấy thôi!
Phúc tiên khẽ giọng:
- Đó là đối với những người đàn ông đầy lịch lãm như chúng ta nhưng còn đối với những con sư tử hà đông thì khác.
- Sư tử hà đông?
- Thọ tiên thốt lên kinh ngạc.
Phúc tiên gật đầu nhấn mạnh:
- Đúng vậy! Đây là từ mới đấy! Tôi vừa học lõm được từ dưới trần gian vào mấy giờ trước. Đàn ông ở hạ giới hay dùng những từ này để nói về những mụ vợ điêu ngoa hung dữ! Mà vợ tôi cũng là một người xứng với cái tên đó!
Thọ tiên nghe vậy thì khẩn trương nói:
- Sao ông lại nói vậy? Dù sao thì vợ ông cũng là một nàng tiên xinh đẹp nhất trong thiên đình chúng ta sao lại nói là sư tử hà đông? Mà trước đây tôi thấy ông cũng yêu thương vợ lắm kia mà!
Phúc tiên lắc đầu nói vẻ ngao ngán:
- Đấy là trước đây thôi! Trước đây tôi bị lừa bởi nhan sắc dao,kéo,búa, liềm của cô ta nên tôi mới yêu cô ta nhiều như vậy chứ bây giờ theo thời gian mấy thứ giả tạo đó bị a xít ăn mòn hết và lúc này trong cô ta không khác gì một con ma nữ cả. Đã vậy lại còn cái tính hung dữ ở đâu cũng tự nhiên mọc ra làm cho tôi phát chán mỗi khi về nhà!
Thọ tiên nghe vậy thì vội vàng nhấn mạnh:
- Đó chính là lý do mà gần đây ông liên tục tới nhà tôi chơi hoặc là tới vũ trường để lắc lư với mấy cô em ở đó?
- Ừ! Đúng vậy! Bây giờ tôi rất hối hận vì tám ngàn năm trước đã chạy đi khắp nơi để tìm cho được một chiếc nhẫn kim cương năm ka ra để cầu hôn cô ta biết thế tôi đã để cho cô ta lấy thằng Thiên Lôi đi cho nó khỏe nợ.
Thọ tiên nói vậy thì tỏ ra ngậm ngùi thông cảm rồi khẽ giọng:
- Thôi cố chịu đựng đi! Đàn bà thì con nào mà chẳng giống nhau! Bên ngoài là hoa hồng còn bên trong là xương rồng! Các tiên nữ ở thiên đình cũng vậy cả thôi. Bọn chúng là những con yêu tinh đội lốt tiên đấy!
Phúc tiên nghe vậy thì lắc đầu phản đối: -Không phải ai cũng vậy đâu! Chỉ có tôi và Ngọc Hoàng xui xẻo mới dẫn hồ ly về nhà thôi. Chứ trên thế gian này còn rất nhiều cô gái vừa xinh đẹp lại dịu dàng hiền hậu nữa! Ví dụ như Lee Yong Ae, Jang Na Ra …
Thọ tiên nhấn mạnh:
- Chỉ được bề ngoài thôi ông ơi! Bên trong họ cũng không thua gì vợ ông đâu! Đàn bà luôn là những con hồ ly đầy kinh nghiệm. Họ sẽ che giấu đi những cái xấu và tồi tệ nhất đợi đến khi đã thuộc về chúng ta thì sẽ lôi ra để hành hạ đối phương. Nếu như mà thiên đình cho phép ly hôn thì một năm phải có tới hàng ngàn vụ đấy chứ!
Phúc tiên gật rồi buông giọng:
- Đúng vậy nếu như Vương Mẫu Nương Nương mà cho phép ly hôn thì tôi và vợ tôi sẽ nạp đơn ra tòa đầu tiên nhưng tôi thừa biết rằng bà ta sẽ không bao giờ đồng ý cho việc đó vì như vậy có lẽ Ngọc Hoàng và bà ta sẽ ra tòa trước cả tôi.
- Ừ! Tôi cũng nghĩ vậy. Đúng là hèn hạ! Vì sợ mất chồng mà lại cấm người ta giải thoát khỏi vợ mình. Mà tôi nghĩ mãi cũng không hiểu một người có thể coi là tạm được như Ngọc Hoàng sao mà lại cưới một con người thậm tế đến khó tin như mụ ta!
Phúc tiên nói vẻ bí mật:
- Tôi biết! Tôi đã tình cờ nghe được tường tận chi tiết vụ cưỡng hôn này!
- Cưỡng hôn sao?
- Thọ tiên thắc mắc.
Phúc tiên khẽ giọng:
- Đúng vậy! Chính tai tôi đã nghe được mấy tiên nữ nói với nhau trong vườn đào nói là hồi xưa Vương Mẫu Nương Nương đã dùng cực hình để ép Ngọc Hoàng đồng ý cưới mình.
- Cực hình? Ghê thế cơ à?
- Thọ tiên thốt lên kinh ngạc.
Phúc tiên gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Chính xác! Họ nói là mấy trăm ngàn năm trước Ngọc Hoàng không hề yêu mụ ta đâu. Người mà ngài yêu chính là Hằng Nga tiên tử nhưng mà nàng ấy lại chạy đi yêu tên Hậu Nghệ con trai của thần Hậu Gừng thành ra Ngọc Hoàng bị đá ra khỏi cuộc tình tay ba đó và những kẻ tiểu nhân thì luôn thừa nước đục để thả câu. Trong lúc Ngọc Hoàng đang vỡ nát trái tìm thành ngàn mảnh thì mụ Vương đó đã cho người bắt cóc ngài tới cung điện nhà mụ rồi dùng cực hình ép ngài …
- Cực hình đó là gì vậy? Mau nói ra đi! –Thọ tiên nói vẻ khoái chí.
Phúc tiên lại nhấn mạnh:
- Ông mà nghe thì chết đứng luôn đấy! Bà ta đã cho người cột tay chân của Ngọc Hoàng vào bốn cây trụ ở góc nhà rồi cho bốn con Béc giê đứng ở xung quanh rồi cầm cái loa và hét to:
- Chàng có đồng ý lấy thiếp không?
Chỉ cần nhìn thấy cái lắc đầu hay là có một từ không được thốt ra từ miệng của Ngọc Hoàng thì lập tức mấy vệ sĩ và tiên nữ thả cả bốn con Béc giê ra để chúng lao tới xé xác ngài ấy cho nên ngài ấy đã cắn răng và nói ra bốn chữ …
- Đó là bốn chữ gì? Ông mau nói đi! Tôi hồi hộp quá!
- Thọ tiên cười tươi rồi hối thúc.
Phúc tiên chép miệng mấy cái rồi nhấn mạnh:
- Bốn chữ này chúng ta không ngờ được đâu! Lúc đó trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cái chết đang đến rất gần nên Ngọc Hoàng đã có một quyết định sáng suốt để giữ lại cái mạng. Ngài nhắm mắt lại và hét lên “Tôi rất yêu em"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.