Chương trước
Chương sau
- Được vậy thì tốt quá! Thôi tôi không làm phiền ông nữa! Chúc ông một buổi sáng tốt lành!
Ông Châu gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Cảm ơn ông! Tôi cũng chúc ông như vậy!
Nói xong thì ông Châu cúp máy và quay lại nói với người đàn ông lúc nãy:
- Ông Khôi! Ông chuẩn bị gọi thiếu gia dậy đi!
Ông Khôi nhìn lên đồng hồ rồi nói với giọng lo lắng:
- Dạ!Bây giờ là 9 giờ 35 phút còn 25 phút nữa mới tới giờ thiếu gia dậy nếu gọi bây giờ tôi sợ sẽ có chuyện!
- Không sao! Bữa nay thằng bé phải dậy sớm để đi giải quyết cái hậu quả mà nó đã gây ra!Ông cứ chuẩn bị đi!
Ông Khôi cúi người và đáp kính cẩn:
- Dạ! Vậy tôi sẽ làm ngay ạ!
Ông Khôi bước ra ngoài rồi tới chỗ cầu thang và ấn vào nút màu đỏ! Một tiếng chuông vang lên tiếp đó là những bàn chân vội vàng chạy tới và xếp thành một hàng:
- Dạ!Đội vệ sĩ hai mươi người có đủ ạ!
- Dạ! Đầu bếp mười lăm người có đủ ạ!
- Dạ!Đội giặt ủi là có đủ mười người ạ!
- Dạ!Đội dọn dẹp hai mươi lăm người đủ ạ!
- Dạ!Đội làm vườn bốn người đủ ạ!
- Dạ!Cắm hoa một người đủ ạ!
- Dạ! Chuẩn bị thức uống ba người ạ!
Ông Khôi nhìn hết một lượt rồi gật đầu với ánh mắt hài lòng và nói với mọi người rất to và rõ ràng:
- Hôm nay thiếu gia chúng ta dậy sớm hơn mọi ngày nên tâm trạng chắc chắn sẽ không tốt! Tính từ bây giờ chúng ta có 14 phút để làm ọi thứ thật hoàn hảo và tôi hy vọng mọi người sẽ làm thật tốt! Nào chúng ta bắt đầu thôi!
Những bàn chân nhanh chóng tản ra mọi hướng trong tòa nhà,những tiếng lạch cạch của chén bát va vào nhau,những tiếng động của các con dao trong bếp làm cho không khí nhộn nhịp hẳn lên. Khoảng mười lăm phút sau ông Khôi giơ tay lên xem giờ rồi bước nhanh vào phòng chủ tịch Lâm. Ông cúi người và hạ giọng kính cẩn:
- Thưa chủ tịch! Tất cả đã chuẩn bị xong cả rồi ạ!
Chủ tịch Lâm ngước lên nhìn chiếc đồng hồ trên tường rồi buông giọng:
- Làm tốt lắm! Vậy chúng ta bắt đầu thôi!
Ông Khôi nghe vậy thì khẩn trương nhẹ giọng:
- Thưa chủ tịch!Thiếu gia đã lớn hay là để cậu ấy tự thức dậy ạ!
Lâm chủ tịch cười nhẹ rồi nhấn mạnh:
- Gia Bảo tự thức dậy ư? Tôi nghĩ sẽ không có ngày đó!
Nói rồi ông Châu bật chiếc ti vi mi ni trên bàn,trên màn hình là hình ảnh thu được từ chiếc camera được gắn một căn phòng ngủ rất sang trọng. Trên chiếc giường rộng lớn màu trắng là một cái chăn quấn tròn kín mít nên không thể biết chủ nhân của nó là ai.Ông Châu nở một nụ cười tinh quái rồi nhấn vào cái nút màu đen trên chiếc điều khiển.Một tiếng chuông vang lên nghe như âm thanh của tiếng còi cứu hỏa vừa lúc đó thì người trong chăn vội vùng dậy.
Tại phòng ngủ của thiếu gia tập đoàn Lâm Thị.
Gương mặt đẹp tựa một thiên thần với làn da trắng như bông bưởi,đôi chân mày đen và dài ẩn mình dưới mái tóc được cắt tỉa đầy nghệ thuật,sống mũi cao tuyệt đẹp cùng với bờ môi quyến rũ màu hồng nhạt. Đôi mắt sâu và đen dường như nhìn thấu tâm can của người đối diện càng làm cho kiệt tác đó thêm hoàn hảo.Gia Bảo đang vùi đầu vào chiếc gối để khỏi nghe tiếng chuông chói tai đã phá hỏng giấc ngủ của mình. Anh nói với ánh mắt bất mãn:
- Mình ghét người nào đã phát minh ra âm thanh này!
Gia Bảo với tay lấy chiếc iphone 5 ở chiếc bàn cạnh giường,đôi mắt anh mở to như sợ có sự nhầm lẫn trên gương mặt thoáng xuất hiện sự tức giận:
- Chuyện gì xảy ra thế này? Còn tới mười phút nữa mới tới giờ mà! Tại sao lại đối xử với mình như thế chứ? Mấy người làm này việc kiểu gì vậy hả?
Gia Bảo đứng dậy và đi ra khỏi phòng:
- Thiếu gia!
Các gia nhân thấy anh thì cúi xuống đồng thanh chào nhưng có một cô gái với gương mặt nhỏ tròn thì cứ đứng ngây người và miệng cứ há hốc rồi thốt lên trong ánh mắt kinh ngạc:
- Woa! Thiếu gia đẹp quá! Thật không ngờ trên đời này lại có người đẹp đến như vậy!
Một bàn tay của người phụ nữ đứng bên cạnh nắm đầu cô ghì xuống rồi ra hiêu im lặng. Gia Bảo không để ý xung quanh. Anh đi thẳng tới chỗ ông Khôi và nhẹ giọng nhưng với ánh mắt rất khó chịu:
- Chú Khôi! Chú biết bây giờ là mấy giờ không mà gọi cháu dậy?
Ông Khôi kính cẩn đáp:
- Dạ!Thưa thiếu gia tôi chỉ làm theo ý của chủ tịch thôi ạ!
Gia Bảo nghe vậy thì tỏ ra hoài nghi:
- Ý của ba cháu? Tại sao ba cháu lại bảo chú gọi cháu dậy sớm hơn mọi ngày chứ?
Ông Khôi đều giọng trả lời:
- Dạ! Tại vì sáng nay có một cuộc điện thoại từ công ty của thiếu gia gọi tới nên chủ tịch đã bảo tôi cho các gia nhân chuẩn bị sớm hơn mười phút so với mọi ngày ạ!
Gia Bảo nhăn mặt và nhấn giọng vẻ tức giận:
- Lại là ông Thái Dân! Họ không biết giấc ngủ đối với con người quan trọng tới cỡ nào sao? Chỉ có một chút rắc rối đó mà cũng không giải quyết nổi ư?
Nói xong thì anh bước vào phòng tắm rồi đúng một tiếng sau thì ra sau đó ngồi vào bàn ăn nhưng lại buông đũa xuống ngay. Anh nhìn vào những món ăn trên bàn thở dài liên tục rồi buông giọng chán nản:
- Hâz! Chú Khôi! Tại sao nhà bếp sáng nào cũng chỉ làm mấy món rau và súp không vậy? Bộ không còn món gì khác sao?
Ông Khôi nhẹ giọng trả lời:
- Thưa thiếu gia! Đó là ý kiến của phu nhân ạ! Trước khi sang Hàn Quốc bà ấy đã dặn chúng tôi rất kỹ là buổi sáng chỉ nên ăn mấy món súp vừa tốt cho dạ dày mà lại rất đẹp cả dáng lẫn da nữa.
Gia Bảo nghe vậy thì trả lời rất thản nhiên:
- Nhưng cháu thấy bây giờ ngoại hình cháu rất ổn mà. Nếu so với đệ nhất mỹ nam Hàn –Lee Jun Ki thì cháu cũng hơn hẳn anh ta mà! Sao lại phải khắt khe với cháu như vậy? Vả lại cái cách ăn súp vào buổi sáng đã xưa rồi! Thời đại bây giờ đâu còn ai nghĩ vậy nữa.
Ông Khôi thả giọng rất nhanh:
- Dạ!Nhưng phu nhân vẫn nghĩ như thế ạ!
Gia Bảo chép miệng mấy cái rồi nhẹ giọng quở trách:
- Thiệt tình! Trong mắt của mọi người thì chỉ có ba mẹ cháu chứ không ai coi cháu là gì cả! Thiệt là không công bằng!
Các gia nhân nghe vậy thì chỉ biết cúi đầu im lặng. Ông Khôi cầm một cuốn sổ tiến lại chỗ Gia Bảo và làm cái việc mà hằng ngày ông vẫn làm: -Thưa thiếu gia! Hôm nay lúc 12 giờ 35 phút thiếu gia có cuộc hẹn với giám đốc Trần Mẫn Long ở công ty còn vào lúc 2 giờ chiều là buổi tập luyện ở câu lạc bộ karate đến 3 giờ chiều là lịch hẹn massa tại Spa Hà Mi và cuối cùng là lúc 7giờ 30 phút tối là dùng bữa tối với cô Bảo Trân tại khách sạn Newword.
Gia Bảo nghe xong thì mỉm cười nói với ông Khôi:
- Cả một đống công việc mà chú vừa đọc cháu chỉ thích mỗi công việc đi chơi với Bảo Trân thôi.Nếu ngày nào cũng được như vậy thì hay biết mấy!
Vừa lúc đó có một nữ gia nhân trẻ tuổi mang một bộ quần áo đã ủi phẳng đến và để lên chiếc ghế cạnh Gia Bảo đang ngồi nhưng bỗng dưng có một bàn tay nắm cô lại và kéo vào trong phòng đồ:
- Có chuyện gì vậy cô Lan? Sao tự dưng lại kéo cháu vào đây? – Cô gái trẻ hỏi với đôi mắt kinh ngạc.
Bà Lan nhẹ giọng quở trách:
- An Na! Cháu còn hỏi nữa sao? Thiếu gia bữa nay không mặc bộ này đâu!
An Na nghe vậy thì tỏ ra khó hiểu:
- Tại sao vậy? Nó còn phẳng vậy mà!
Bà Lan thở dài rồi lắc đầu nhìn An Na sau đó quay về phía tủ nhìn đúng chiếc áo sơ mi trắng hiệu Chanel và chiếc quần tây của hãng Hermes. Bằng một động tác rất nhanh bà lấy nó xuông đưa cho An Na rồi nhẹ giọng:
- Bây giờ cô không có thời gian giải thích cho cháu! Cháu cứ đem bộ này ra cho thiếu gia mặc trước đi!
An Na gật đầu rồi vội vã quay bước. Khoảng nữa tiếng sau thì Gia Bảo và đội vệ sĩ rời khỏi nhà. Các gia nhân lại trở tiếp tục với công việc của mình. Lúc đó bà Lan đưa mắt quan sát xung quanh một lúc rồi kéo An Na vào trong phòng đồ đóng cửa lại rồi nhẹ giọng với cô:
- An Na à! Tuy chúng ta là người giúp việc nhưng mức lương mà chúng ta nhận được hàng tháng thì cao gấp ba lần so với người cùng nghề vì vậy cháu phải tôn trọng cái nghề mà cháu đang có! Cháu hiểu ý của cô chứ?
An Na khẽ giọng trả lời:
- Dạ!Cháu hiểu ạ!
Bà Lan gật đầu vẻ hài lòng rồi tiếp tục:
- Cháu là cháu ruột của cô nên mặc dù cháu mới vào làm nhưng nhất định cô sẽ không để cháu thua bất kỳ ai ở trong nhà này! Bây giờ thiếu gia và chủ tịch đều không có ở nhà cô sẽ tranh thủ lúc này nói hết cho cháu nghe tất cả những kinh nghiệm mà cô có trong mười lăm năm qua.Thiếu gia chúng ta từ nhỏ đã có sứ mệnh kế thừa tập đoàn Lâm Thị nên tính cách của cậu ấy rất chu toàn về mọi mặt nhưng đôi khi cậu ấy vẫn còn thiếu sót và chủ tịch Lâm muốn chúng ta ở đây để giúp cậu ấy trở nên hoàn hảo hơn và trở thành một người đàn ông thực thụ.Bây giờ cháu còn đang trong thời gian thử việc để vượt qua thời gian này việc đầu tiên cháu phải nhớ hai điều tối kị ở đây! Điều thứ nhất đó là khi thiếu gia ngủ dậy thường thì trên người cậu ấy chỉ có mỗi một cái quần đùi chính vì thế không ai trong nhà này được nhìn vào mặt cậu ấy kể cả ông Khôi quản gia.Cho nên nếu cháu còn nhìn chăm chằm vào mặt thiếu gia giống như lúc nãy nữa thì lần tới cháu phải về quê đó! Còn điều thứ hai là không bao giờ để một bộ trang phục mà thiếu gia phải mặc nó hai lần trong một tuần! Cháu hãy nhìn cho kỹ tủ quần áo trong phòng này! Phía bên phải của tủ là các mẫu mã thời trang hiệu Chanel,kế đó là thời trang của Gucci và cuối cùng Hermes còn những trang phục treo ở ngoài là các nhà thiết kế trong nước dành tặng cho các show diễn của thiếu gia.Trong những nhãn hiệu đó thì thiếu gia sẽ không để yên cho cháu nếu cháu vô tình để lại một vết bẩn trên những chiếc áo sơ mi trắng hiệu Hermes nên cháu phải thật cẩn thận khi chạm tay vào những chiếc áo đó! Thiếu gia có hơn hai trăm loại nước hoa của các hãng nổi tiếng nhưng chủ yếu dùng thì chỉ có hai loại đó là Odin 04 Petrana và Marc Jacobs Bay đây là hai lạo nước hoa mà thiếu gia thích nhất vì nó mang lại cảm giác gợi cảm và quyến rũ nhưng vẫn nhẹ nhàng và thanh thoát. Công việc của cháu ở đây là lựa chọn trang phục hằng ngày cho thiếu gia và chịu trách nhiệm cắm hoa trong biệt thự nên cháu phải nhớ là cắm hoa không phải là theo ngẫu hứng mà nó phải có ý nghĩa riêng của nó.Đối với những ngày đầu tuần thì những bông hoa phải mạnh mẽ kiên cường đầy sức sống nhưng vào những ngày cuối tuần thì khi cắm hoa cháu phải tạo cho người ngắm một cảm giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.