Buổi chiều tan học, Lâm Trưng đi đến ngoài hành lang lớp 2. Chỗ ngồi của Du Hàm cạnh cửa sổ, anh ta đang đứng giảng bài cho một nam sinh, trên tay cầm bút viết và vẽ trên sách.
Dường như nhận ra tầm mắt bên ngoài, Du Hàm ngẩng đầu vẫy tay với Lâm Trưng, ý bảo anh đợi một chút.
Màu xanh bạc hà lóe lên giữa các ngón tay là đặc biệt dễ thấy.
Cây bút đó, Lâm Trưng cũng có một chiếc giống hệt.
Từ trên sân thượng của dãy nhà số 2 có thể thấy rõ toàn bộ trường Trung học số 1. Du Hàm đi vài bước dọc theo hàng rào sắt cao lớn ở rìa ngoài, cảm thán: "Trường Trung học số 1 to thật, không chừng còn lớn gấp đôi so với trường thực nghiệm của chúng tôi."
Lâm Trưng không đáp lời, anh chỉ tìm một nơi yên tĩnh, cũng không phải người hướng dẫn cho cậu ta.
Nhưng trên mặt anh không hề có biểu hiện, chỉ đứng một bên khoanh tay đứng nhìn.
"Cậu ở trước mặt Trần Nghiêu cũng ít nói như vậy?" Du Hàm đột nhiên quay người lại hỏi anh, "Tôi nghe người khác nói rằng cậu vẫn luôn không thích nói chuyện. Còn Trần Nghiêu thì sao?
Lâm Trưng cậu ta hỏi cái này làm gì: "Cậu có chuyện muốn nói, không phải có chuyện muốn hỏi tôi."
Dường như đoán trước được phản ứng của anh, Du Hàm cúi đầu cười, "Được rồi, vậy tôi sẽ nói chuyện trước." Lại ngẩng đầu, vẻ mặt có chút thay đổi, "Cậu có biết thời còn ở trường cấp 2 Trần Nghiêu bị cô lập không?"
Trong lòng như có gì đó đâm vào, Lâm Trưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-mua-he/571726/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.