Dầm mưa liên tục mấy tiếng đồng hồ, buổi tối lại không được nghỉ ngơi nhiều, người rất ít khi bị bệnh như Lâm Trưng cũng không tránh khỏi cảm sốt.
Anh về nhà đo nhiệt độ, tìm thuốc hạ sốt uống xong định đi ngủ chờ tác dụng của thuốc.
Khi đầu óc bắt đầu mê man buồn ngủ, anh mơ hồ nghe thấy giọng nói lo lắng của Trần Nghiêu, anh há miệng thở dốc muốn nói rằng anh không sao và đã uống thuốc, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không thể phát ra tiếng, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, Lâm Trưng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Trần Nghiêu chia tay anh ở hành lang, càng nghĩ cô càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vừa rồi giọng nói của Lâm Trưng rất nhẹ, ánh mắt có chút vô thần, nghĩ đến bàn tay lạnh ngắt khi chạm vào má cô...không lẽ anh bị bệnh?
Phải đi xem mới được!
Trần Nghiêu liền thay quần áo rồi đi tìm anh, chuông cửa vang lên hai tiếng nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, cô vội vàng mở khóa bằng vân tay rồi đi vào.
Lâm Trưng mặc áo ngủ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên tủ đầu giường còn có nhiệt kế và gói thuốc hạ sốt.
Đưa tay sờ trán anh, nhiệt độ cao hơn bình thường rất nhiều, nguyên nhân khẳng định là do hôm qua đội mưa đi tìm cô.
Trần Nghiêu trong lòng có chút khó chịu, đẩy đẩy cánh tay Lâm Trưng muốn gọi anh dậy đi bệnh viện, nhưng dường như anh đang ngủ rất sâu, không một chút phản ứng lại khiến cô lo lắng vô cùng.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-mua-he/571711/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.