Đi một vòng từ phố đi bộ, có một con đường ngắn dẫn đến cổng phía bắc của tiểu khu, gần tòa nhà nơi họ ở hơn. Trần Nghiêu chỉ đường: "Anh trai, từ chỗ này đi thôi." Lâm Trưng gật đầu, hai người chậm rãi đi cạnh nhau. Con đường này tương đối hẹp, ít người qua lại, gần đó có quán bar và KTV, ánh đèn rực rỡ. Vì thế chẳng ai dám đi qua con đường này một mình. Trần Nghiêu đột nhiên nói: "Anh à, anh có nhớ cái đêm sau kỳ thi tuyển sinh cấp ba không? Em đã gọi điện cho anh. Chính tại đây, em đã gặp một người say rượu. Lúc đó em rất sợ..." Lúc đó Trần Nghiêu đến nhà người cô ở thành phố lân cận để lấy đồ sau khi thi xong, khi về thì hơi muộn, cô mang theo đồ cộng thêm chân bị đau nên cô đã đi đường tắt này. Đèn trên lối đi mờ mịt, một người đàn ông cao to nồng nặc mùi rượu đứng tiểu trong bóng tối, nghe thấy tiếng chân loạng choạng bước ra, Trần Nghiêu giật mình. Cũng may cô phản ứng nhanh, lấy điện thoại di động ra bấm số cho Lâm Trưng: "Anh trai, em tới ngay, anh đợi một chút!" Giọng nói lớn và run rẩy rất dễ nhận thấy. Cô nói chuyện với Lâm Trưng và sải bước về phía trước mà không nhìn sang bên cạnh, Trần Nghiêu vẫn nhớ như in chân của mình lúc đó rất yếu. Ngay khi ra khỏi con đường này, cô bắt đầu chạy hết cỡ, Lâm Trưng đang đứng đó định tìm cô. Khi Trần Nghiêu nhìn thấy bóng dáng của anh, ngay lúc đó, tất cả sức lực trong cơ thể đều không còn, cô ngồi xổm trên mặt đất và bắt đầu khóc... "Bây giờ còn sợ không?" Lâm Trưng hỏi. Trần Nghiêu lắc đầu: "Anh trai của em ở đây, em không sợ." Nói xong liền đưa tay về phía anh. Anh nhìn cô một cái, chậm rãi đưa tay lên, nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại vào lòng bàn tay. Cô ngẩng đầu cười với anh, dưới ánh đèn đường sáng trưng, đôi mắt to trong veo của cô đang cong lên, trong đó có những chấm sáng nhỏ lơ lửng. Lâm Trưng làm sao có thể không nhớ. Đêm đó anh nhận được một cuộc gọi từ Trần Nghiêu, khi anh nghe câu đầu tiên của cô, anh đã nhận ra điều gì đó bất thường. "Anh vào ngày mai...bóng rổ..." Anh chưa bao giờ chơi bóng rổ. Lâm Trưng không thể ngồi yên, bố mẹ không có ở nhà, Chu Linh cũng chưa tan sở, sợ tín hiệu thang máy bị ngắt nên anh mang giày chạy xuống cầu thang. Họ sống trên tầng 17, Lâm Trưng liên tục an ủi cô qua điện thoại, nói với cô rằng anh sẽ đến đó sớm thôi... Anh chưa bao giờ cảm thấy mình chạy chậm như vậy, cuối cùng khi xuống lầu, Trần Nghiêu cũng chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hãi, vừa nhìn thấy anh liền bật khóc. Anh bước tới, ngồi xổm bên cạnh cô, liên tục vỗ vào bờ vai đang rụt lại: "Được rồi, không sao đâu, đừng sợ nữa..." Khi tâm trạng của Trần Nghiêu ổn định, Lâm Trưng hỏi tại sao không đợi anh trực tiếp đến gặp cô. Trần Nghiêu nghẹn ngào nói: "Người đàn ông đó rất dữ tợn, em sợ rằng anh sẽ bị đánh..." Lâm Trưng lúc đó đã rất cao, nhưng vẫn có nét gầy và mảnh mai của một thiếu niên. Cả đêm anh không ngủ ngon, khi trời vừa sáng Lâm Trưng đến đồn cảnh sát gần đó, phản ánh vấn đề cũ kỹ của đèn đường và các sự nguy hiểm tiềm ẩn trên đường, đồng thời bày tỏ hy vọng cảnh sát sẽ chú ý tới việc này. Sau khi nhận được sự đảm bảo từ phía cảnh sát rằng sẽ lập tức kiểm tra và giải quyết vấn đề, anh đến phòng tập quyền anh lớn nhất ở Giang Thành. Từ kỳ nghỉ hè đó, Lâm Trưng bắt đầu học võ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]