Không khí nửa đêm lạnh xuống, Lâm Trưng trở về nhà, đem quần áo đã thay cho vào máy giặt, khởi động xong liền ngồi xuống ghế mây nghỉ ngơi.
Điện thoại rung lên, anh bấm vào tin nhắn mới.
[Trần Nghiêu: "Anh, bút của em có trên bàn của anh không ạ?"]
Giây tiếp theo, cô gửi thêm một tin: "Mẹ em đã mua cây bút đó cho em khi bà ấy đi công tác. Anh có thể tìm nó cho em được không?"
Lâm Trưng đứng dậy trở về phòng, trên bàn đúng là có một cây bút gel màu bạc hà.
Đây là cây bút mà Trần Nghiêu đã sử dụng hôm nay, là thứ mà cô đã cắn vào miệng mình.
Trả lời cô và giục cô đi ngủ sớm, Lâm Trưng xuất thần ngồi trên ghế.
Ngón tay xoa xoa những vết cắn nhỏ trên đầu bút, anh chợt nhận ra dấu răng mà Trần Nghiêu cắn trên cổ tay đã hoàn toàn biến mất.
Trần Nghiêu nằm trên giường sau khi tắm xong, tổng kết "kinh nghiệm" của ngày đầu tiên.
Hôm nay kéo cánh tay của anh, sau đó là ngón cái của anh.
Điều này có được tính là tiếp xúc thân thể không?
Cô thở dài, đặt cằm lên con cừu.
Làm thế nào mới có thể khiến cho anh không chú ý đụng chạm cơ thể với mình...Tốt nhất là tìm cơ hội tấn công sau đó lập tức rút lui, rồi xin lỗi vì sự hấp tấp của mình.
Nên bắt đầu từ nắm tay, sau đó ôm, sau đó...hôn? Sau đó, sẽ giống như anime mà cô đã xem...
Trần Nghiêu vùi mặt vào thân cừu mềm mại, ủ rũ kêu lên.
Tự mình cảm thấy giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-mua-he/571665/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.