Mười một giờ tối, Lâm Trưng đang loay hoay trong phòng, nghe đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nức nở.
"Sao không nói gì? Còn đau không? Anh trai đưa em đến bệnh viện nhé, bây giờ em đừng khóc nữa được không?"
"...Hức...Không...Không muốn đến bệnh viện." Trần Nghiêu biết bây giờ anh đang nghiêm túc, nếu anh đến đây vào lúc này, rất nhiều chuyện sẽ không thoát khỏi được mắt của ba mẹ anh.
Mối quan hệ của họ dù có tốt đến đâu cũng không thân thiết đến mức nửa đêm còn tới gõ cửa quan tâm đối phương, chưa kể lúc này ba mẹ hai bên đều có mặt.
Anh đành phải nhượng bộ: "Được được, nếu không đến bệnh viện thì làm sao bây giờ?"
Trần Nghiêu khóc một hồi, lấy khăn giấy lau nước mắt, khóc thút thít nói: "Sẽ...Mau khỏi thôi, không cần đến bệnh viện..."
Giọng mũi nhỏ nhẹ khiến cổ họng anh nghẹn lại, khó thở.
Thở ra một hơi, Lâm Trưng cùng cô thương lượng: "Vậy ngày mai sẽ không học nữa, nghỉ ngơi thật tốt."
Trần Nghiêu sụt sịt: "Dạ..."
"Nếu em vẫn cảm thấy đau, phải đi bệnh viện, có biết chưa?"
Cô bĩu môi, là đang muốn từ chối.
Ở phía đối diện, dường như nhìn thấy được vẻ mặt của cô: "Không thể giấu bênh sợ thầy."
Trần Nghiêu không kìm được cười khúc khích, đó không phải là những gì cô đã nói với anh sao?
Vẫn có thể cười, chắc không quá nghiêm trọng, Lâm Trưng rốt cục thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Trần Nghiêu ậm ừ, nhưng không có ý dập máy.
"Chuyện gì vậy?" Thấy cô vẫn chưa kết thúc cuộc gọi, Lâm Trưng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-mua-he/571659/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.