Trần Nghiêu đi một đôi giày xăng-đan, rất dễ xỏ vào và cởi ra. Cô dùng chân trần giẫm lên chân anh, quần vải dệt thực thoải mái, cô đưa chân tới tới lui lui rồi không cẩn thận chui vào ống quần...
Cô vội vàng ngước mắt lên nhìn anh, chỉ thấy Lâm Trưng vẫn đang vô tư bóc tôm, tựa hồ không có phản ứng gì.
Lần đầu tiên không bị anh ngăn lại, Trần Nghiêu càng làm tới, không kiêng nể gì dùng lòng bàn chân cảm thụ làn da mát lạnh cùng lông chân của anh.
Bị lòng bàn chân mềm mại của cô cọ xát vào, cơ thể Lâm Trưng vô thức siết chặt.
Trần Nghiêu giống như phát hiện ra thế giới mới, càng ngày càng thấy thú vị, cô dùng mu bàn chân xoa nhẹ vào bắp chân cứng rắn của anh.
Dưới khăn trải bàn dài, bàn chân mịn màng của cô đang chơi đùa trong ống quần của anh, ngón chân nhỏ nghịch ngợm không ngừng thăm dò một chút ở chỗ này rồi lại lần sang chỗ khác, vì không có không gian nên chốc chốc sẽ dừng lại cuộn mình ép xuống một chút.
Lâm Trưng chỉ cảm thấy cơ thể lại bắt đầu nóng bừng, nhiệt độ từ bắp chân truyền đến.
Cái cảm giác thống khổ khi bị cô chạm vào nhưng không đủ lại quét qua dây thần kinh của anh.
Anh dừng động tác trên tay, cố gắng hết sức chống lại ý muốn muốn dời chân ra, lúc này Trần Nghiêu đã co cả chân lên, toàn bộ bàn chân đều dán lên đùi của anh, nếu anh làm động tác gì quá lớn sẽ rất dễ bị phát hiện.
Nhưng kẻ đầu têu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-mua-he/571656/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.