Chương trước
Chương sau
Thoáng chốc thời gian trôi qua rất nhanh, tính từ ngày đại hỷ đến giờ cũng được ba ngày. Hôm nay chính là ngày lại mặt của nàng. Nghĩ đến việc phải về nhà cũ, nàng có chút nhức đầu. Mặc cho nàng và người nhà họ Đỗ có bao nhiêu ghét, bao nhiêu oán giận nhưng tục lệ truyền thống của dân tộc thì cũng không thể bỏ được, nếu bỏ thì chính xác là nàng không còn mặt mũi nhìn tổ tiên nữa rồi.
Nàng tính toán thời gian, đầu giờ tỵ đã xin phép cha mẹ đưa Tống Mãnh về nhà cũ. Nhưng mà đời ai biết trước được chữ ngờ, Tống Thần bữa trước bị nàng cho ăn tát đã lặn mất tăm, nay tự nhiên lại từ đâu xuất hiện, đủng đỉnh đi tới nói:
" Tẩu tử, đầu óc của đại ca có chút vấn đề, đưa ra ngoài lỡ gây chuyện thì lại phiền phức, chi bằng để ta cùng tẩu đi."
Nghe tới đây nàng giận quá hoá cười, Tống Mãnh bên cạnh nghe không hiểu nhưng mà hắn cũng biết đây là có người muốn tới giành vợ hắn, Tống Mãnh đột nhiên tức giận, tay nắm chặt tay nàng, mắt trừng trừng nhìn Tống Thần.
Như phát giác được gì đó, Tô Phá Nguyệt quay sang, vỗ vỗ lên mu bàn tay đang nắm chặt của Tống Mãnh, hắn ngoan ngoãn thả lỏng ra một chút nhưng vẫn cứng rắn nắm lấy, không buông.
Nàng sắc bén nhìn Tống Thần, lạnh giọng nói với gã:
" Chồng ta là Đại thiếu gia nhà họ Tống không phải nhị thiếu, đi lại mặt tất nhiên là phải đi cùng chồng, chàng nói có đúng không A Mãnh?! "
Tống Mãnh mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn phối hợp với nàng ô ô hai tiếng, xem như là đồng tình.
Tống Thần nhìn cảnh này thì tức giận, gã cố tình chặn đường không cho nàng đi, phải giùng giằng hơn nửa giờ sau, nàng mới thoát được, lúc này nàng cùng Tống Mãnh mới bước được lên xe ngựa, về nhà cũ.
Đường từ phủ nhà họ Tống về tới Đỗ gia cũng không quá xa, cùng nằm trong một trấn, nhà đầu trấn, nhà giữa trấn. Chưa đầy một nén nhang, xe ngựa đã dừng lại trước nhà Đỗ gia.
Nhà họ Đỗ là một ngôi nhà nhỏ, mặc dù không có tiểu viện nhưng ít nhất cũng có sân trước và sân sau. Có thể nói nếu so sánh giữa nhà Đỗ và nhà Tống thì nhà Đỗ chính là một quạ xấu xí còn nhà Tống chính là một con chim cao quý.
Mặc cho nhà có nghèo cách mấy, mẹ con Đỗ gia không bao giờ chịu làm việc, lúc nào cũng đung đưa đõng đẽo đòi mua một người hầu cho bằng được, cha Đỗ bắt buộc phải bán đồ trong nhà, mua một tên người ở về thay thế mẹ Đỗ làm tất cả mọi việc.
Bản thân cha Đỗ cũng là một kẻ ham tiền lười biếng, gã là một kẻ có đầu óc buôn bán, gã nghĩ ra một kế chính là, tìm một người, cho thuê ruộng đất, giá mỗi năm là hai bao gạo cùng 1 lạng bạc. Ruộng đất nhà Đỗ gia rất tốt cho nên mặc dù giá hơi cao nhưng vẫn có rất nhiều người tới thuê. Chỉ cần như vậy suốt năm gã đã có thể ăn không ngồi rồi không làm việc gì cả.
Nàng nghĩ thầm, chuyến này về cho dù như thế nào, chắc chắn cũng sẽ có xích mích. Nàng bước xuống, cẩn thận dắt Tống Mãnh, dặn dò với gã kéo xe vài câu rồi bước vào.
Vừa vào nhà, nàng đã thấy ngay Đỗ cha, Đỗ mẹ. Nàng dắt Tống Mãnh tới, chào hỏi cho có lệ, đang khi chuẩn bị ngồi xuống, bỗng dưng cô em gái "yêu quý" từ đâu nhảy ra, nhìn Tống Mãnh như nhìn thấy vàng, điệu đà đi tới, tay nắm lấy tay áo của hắn, nhẹ giọng kêu:
" Tỷ phu tốt."
Tống Mãnh thấy có người nắm tay áo hắn, tránh như tránh tà, không quan tâm hất tay ra, Đỗ Ninh người yếu ớt, bị nam nhân hất ngã, té ngồi trên mặt đất, hai viền mắt ẩn ẩn phím hồng như có thể vỡ ào ra bất cứ lúc nào.
Hắn lạnh mặt, vô tâm phủi bụi trên tay áo, phun ra đúng một từ:
" Bẩn."
Đỗ mẹ quý nữ nhi còn hơn vàng, thấy nữ nhi té ngã vội vàng lao tới, nâng nữ nhi dậy, gương mặt đầy tức giận ẩn sau lớp phấn dày, muốn chửi nhưng không dám, một phần là sợ quyền thế của Tống gia, một phần là sợ mất mặt vì so đo cùng với một gã ngốc tử.
Đỗ cha thấy vợ mình tức giận liền chạy tới một bên xoa dịu bà, một bên mời nữ nhi cùng hiền tế vào ăn cơm. Đỗ mẹ thấy vẻ mặt chân chó của ông liền khinh thường, hừ lạnh một cái rồi dắt con gái mình về nhà.
Suốt cả bữa cơm không khí lúc nào cũng âm trầm, căng thẳng. Đỗ cha vu vơ hỏi chuyện rồi bắt đầu lừa gạt xin tiền nàng, Đỗ mẹ mặt khinh thường không thèm nói chuyện, Đỗ Ninh thì nhìn chằm chằm vào Tống Mãnh, dáng vẻ như đang chuẩn bị nhào lên ăn thịt hắn, mấy lần gắp thức ăn cho hắn đều bị nàng dùng đũa gạt bỏ.
Nàng đối với gia đình này cũng không có gì để nói, chỉ đáp qua loa vài câu cho có lệ rồi thôi, nếu không phải vì quy củ, nàng đã nhào lên chửi cho cả cái nhà không có liêm sỉ này rồi.
Nàng nghĩ, Đỗ Nguyệt chính chủ cũng có khả năng chịu đựng quá đi, không biết mấy năm qua " nàng" đã sống như thế nào nhỉ, nếu mà là nàng thì nàng đã bỏ nhà đi từ lâu rồi.
Cuối cùng, bữa ăn cũng trôi qua một cách trọn vẹn, nàng đứng dậy chào một tiếng, đang khi chuẩn bị ra về, Đỗ Ninh chẳng biết bị làm sao dùng chén trà " vô ý " đổ hết lên người Tống Mãnh. Nàng ta dáng vẻ ngây thơ vô (số) tội rối rít xin lỗi, còn giúp nàng nêu ra chủ ý để cho Tống Mãnh ở lại, khi nào quần áo khô rồi hãy về.
Nàng mặt lạnh gạt cánh tay đang sờ mó trên người Tống Mãnh ra, không nói câu gì liền dắt hắn ra xe trở về nhà.
Lên xe, nàng lập tức cởi hết áo trên người hắn ra, chỉ chừa lại mỗi tiết y mỏng manh bên trong. Nàng giận dỗi thò tay vào bên trong sờ soạng lồng ngực hắn, nhăn mày hỏi:
" Lúc này ả ta sờ chỗ nào? Chỗ này? Chỗ này? Hay là chỗ này???"
Nàng liên tục sờ hết chỗ này đến chỗ kia, hắn không nhịn được mà bật cười. Ngây ngô ngiêng đầu hôn lấy môi nàng, cuối cùng còn gặm cắn vài cái mới chịu nhả ra.
Nàng đỏ mặt nhìn hắn, tay vờ đập vào ngực hắn, mắng yêu vài câu rồi lại xoay người, lấy áo choàng bên cạnh khoác lên cho hắn.
Đi một đoạn lúc này nàng mới thấy điều gì đó bất thường, trấn này trước giờ vô cùng đông đúc, bỗng dưng bây giờ lại im lặng khác thường. Nàng xoay người, vén màn mới thấy, khung cảnh bên ngoài giờ là ven rừng. Giang Nam trấn nằm gần một khu rừng lớn, đầy thú dữ, nếu chết ở đây thì  chắc chắn là sẽ chẳng có ai biết.
Nghĩ kỹ lại thì nàng và Tống Mãnh trước giờ cũng chẳng gây thù hằn với ai, nếu có thì chỉ có thể là... Tống Thần.
Nàng nghiến răng giận dữ, Tống Mãnh dường như cũng phát hiện ra điều khác thường gì đó, hắn lo sợ nắm chặt tay nàng. Nàng nhíu mày nhìn hắn, thò tay xuống dưới chân lấy một vật gì đó lên, nhìn kỹ thì ra là một thanh chuỷ thủ. Từ ngày biết Tống Thần có ý đồ xấu xa với nàng, nàng đã chuẩn bị sẵn nó. Không ngờ là có lúc sẽ dùng đến.
Nàng xoay người, đưa chuỷ thủ cho Tống Mãnh, dặn dò hắn thật kỹ, khi nào có người xấu đến, nhất định phải dùng nó để tự vệ.
Vừa nói xong, xe ngựa lập tức dừng lại, gã kéo xe cưỡng ép nàng và hắn xuống xe. Vừa xuống, nàng đã thấy, Tống Thần cùng hai tên lưu manh khác tiến tới. Nàng đứng trước mặt, che chắn Tống Mãnh thật kỹ, Tống Mãnh cũng đã cảm nhận được nguy hiểm từ đằng xa tới.
Tống Thần vừa đi vừa cười gian manh, hoả dục trong mắt vừa thấy nàng liền bốc lên. Gã cười nói:
" A Nguyệt, chúng ta lại gặp nhau."
" Tống Thần, ngươi bớt nhiều lời đi." Nàng nghiến chặt răng, nhìn gã.
" Hahaha, tụi bây, lên." Hắn âm hiểm nhìn Tống Mãnh đứng đằng sau nàng.
Hai tên lưu manh phía trước nghe lập, lập tức tiến lên, bắt lấy Tống Mãnh lôi ra một chỗ. Tống Thần thô lỗ kéo nàng ra, gã đẩy nàng ngã xuống đất, nàng gượng dậy, theo bản năng lùi ra phía sau vài bước.
Tống Mãnh bên kia bị hai tên lưu manh áp chế, hắn đau lòng trơ mắt nhìn nàng mà không làm được gì.
Tống Thần ngồi xổm xuống, nghiêng đầu, cười âm hiểm nhìn nàng:
" A Nguyệt, ta đã nói rồi, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thành người của ta. Rượu mời nàng không muốn, lại muốn uống rượu phạt, lát nữa, nếu có sướng quá thì nhớ nói cảm ơn ta nha."
" Vô sỉ. " Nàng đỏ mắt nhìn gã, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
Gã tiến lên, tay nhắm hướng ngực nàng mà phóng tới, chưa kịp đụng vào gã đã phải thét lên đau đớn, bởi vì hàm răng của nàng đã găm sâu vào cánh tay gã, gã điên tiết, dùng lực mạnh hất nàng ra, xán một bạt tai xuống khuôn mặt trắng trẻo của nàng. Lập tức, dấu tay đỏ ửng xuất hiện trên mặt nàng.
Nàng chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Tống Mãnh la lên một tiếng, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hất ngã hai tên lưu manh kia, tay dùng chuỷ thủ, đâm mạnh hai phát, hai tên kia chết không nhắm mắt.
Tống Thần hoảng sợ, bật dậy, chạy thật nhanh vào xe ngựa, thúc gã kéo xe chạy mất.
Tống Mãnh ném chuỷ thủ xuống, lao đến chỗ nàng, tay cẩn trọng ôm lấy vết thương trên mặt nàng, ô ô vài tiếng rồi bật khóc. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, tay vỗ vỗ lưng, mềm giọng dỗ ngọt:
" A Mãnh ngoan, ta không sao, chàng đừng sợ, chúng ta đi về nhà."
Hắn ngoan ngoãn không khóc nữa, thút thít vài cái rồi ô ô nói với nàng. Mặc dù nàng không hiểu hắn nói gì, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự quan tâm của hắn, nàng bật cười, bất chấp đau đớn trên mặt, lao tới, mạnh mẽ hôn lên môi hắn, lưỡi quấn lấy lưỡi hắn rồi dùng sức nuốt, nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong miệng hắn.
Hôm nay, nàng sẽ nhớ kỹ, về phần Tống Thần, đừng mong nàng tha cho gã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.