Cha - Peter thì thào khi họ bước vào sảnh đón khách. Bất chấp mặt trời chói chang bên ngoài, chỉ có một chút ánh sáng lọt được qua những khuôn cửa sổ nhỏ xíu, hắt vào trong và biến căn sảnh thành một không gian tối mờ, rờn rợn. Với thứ ánh sáng này, những bức tượng đá trông sống động hơn bao giờ hết - Hay thật đấy, giống hệt một hầm ma. Mình chả muốn sống ở đây chút nào.
- Tạ ơn Chúa - một trong những bức tượng đá phía trên hành lang nói bằng một giọng khàn khàn và nhô ra từ bóng tối.
Không phải tượng đá. Đó là ông Carter. Ông ta bước đến bên tay vịn và nhìn xuống nhóm ba người đứng dưới.
- Ô - Peter kêu khẽ. Cậu không biết cần phải nói điều gì khác.
- Ông Carter - Justus gắng sức cứu vãn tình huống. Cho phép tôi được giới thiệu các bạn đồng nghiệp của tôi nhé? Đây là Peter Shaw và...
- Bob Andrew, tôi biết rồi - Carter sỗ sàng ngắt lời cậu. Cậu đã đưa danh thiếp cho tôi từ tối hôm qua, quên rồi sao?
Ông ta ném một vật nhỏ xuống, Justus khéo léo bắt lấy. Đó là chiếc chìa khóa dẫn xuống tầng hầm.
- Cửa luôn phải khóa, để không một ai có thể từ bãi cát đi qua cửa và đột nhập vào trong nhà. Các cậu cứ xem xét đi, nếu cho thế là cần thiết. Nhưng đừng có bạo gan sờ mó vào những cánh cửa khóa kín ở dưới đó, hiểu chưa?
- Dĩ nhiên, thưa ông.
- Và đừng có làm ầm ĩ! -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-lan-canh-cua/1871781/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.