Trong màn sương tinh mơ, dưới giàn hoa tử đằng, nữ tử áo xanh trông lặng lẽ như một cành hoa tử đằng, nụ cười đằm thắm.
“Nàng là ai?”
“Ta là Cẩm La. Còn chàng?”
“Ta là… Tử Huy…”
Là ai?
Giấc mộng ùa về trong đêm, tiểu hòa thượng mở bừng mắt, vẻ mặt ngơ ngác. Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ len lỏi qua lớp giấy dán cửa chiếu vàophòng, khiến gương mặt của tiểu hòa thượng trông càng phờ phạc hơn,chàng lật người, chui vào trong chăn, sau đó chàng lại nằm mơ, lại thấycô gái đó, mỗi lần tỉnh giấc chàng đều không nhớ được tên và dáng vẻ của nàng, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác rất thân thuộc, như thểchàng quen nàng vậy.
“Này… Vô Niệm, đệ lại nằm mơ hả?” Vị sư huynh nằm kế bên lầu bầu, “Đừng kéo chăn của ta.”
Vô Niệm khẽ đáp: “Dạ, xin lỗi sư huynh.” Từ bé chàng đã có bệnh hay mơ,ngủ không ngon giấc, thậm chí có lúc còn khóc toáng bật dậy, người nhànghĩ chàng bị ma ám nên ngay từ nhỏ đã đưa chàng lên ngôi chùa trong núi nhờ nuôi hộ. Ngày ngày tụng kinh niệm Phật, bệnh này của chàng quả thật đã khá hơn rất nhiều, nhưng đôi khi vẫn giật mình tỉnh giấc giữa đêm,chàng không nhớ rõ cảnh trong mơ mà chỉ thấy tim mình trống trải.
Tảng sáng, sau khitụng xong kinh, phương trượng gọi Vô Niệm ra, bảo cậu sau này dọn ra ởsau núi, giúp lão hòa thượng Không Đạo sắp xếp việc ở đó. Vô Niệm ngoanngoãn vâng lời, chiều tới thu dọn đồ đạc xong bèn chuyển đi. Phía ngoàithiền xá ở sau núi có một gốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-kiep-xui-xeo/1271446/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.