Kiếp trước dùng cơ thể của tướng quân và công chúa nên chẳng sao, nhưng kiếp này dùng cơ thể của bản thân nên hơi xấu hổ. Ta ôm ngực, áp sát xuống đất, lầu bầu: “Chỉ cọ lưng thôi đấy, đừng có nghĩ linh tinh.” Sơ Không hừ lạnh: “Nhìn chỗ da thịt xây xát máu me này của ngươi mà ta còn có hứng ăn à, bớt lo bò trắng răng đi.” Tuy Sơ Không nói câu này rấtthản nhiên, nhưng bàn tay rửa vết thương cho ta lại nhẹ nhàng như là một người khác. Dù hắn có nhẹ nhàng nữa thì da thịt bong tróc bịdính nước vẫn rất đau, ta hít sâu, sau khi nhận ra tay Sơ Không khôngdám đặt trên lưng ta, ta bèn cắn răng không rên thành tiếng nữa. Bịthương mà không sát trùng sẽ chỉ càng tệ thêm, bây giờ chúng ta còn phải đi lấp hố, về Thiên giới mau mau là được, mềm lòng ở đây chỉ tổ lãngphí thời gian. Từ lúc rửa cho tới lúc Sơ Không đắp thuốc lênlưng, ta không hề hé răng kêu ca. Vì nhịn đau nên đầu ta đẫm mồ hôi,bỗng nhiên ta như thấy Sơ Không vuốt đầu ta, giọng trầm trầm: “Xin lỗi…” Không biết hắn đang xin lỗi chuyện gì, ta ngơ ngác đáp: “Ngươi có lỗi với tanhiều chuyện lắm, lại đây, nói thêm mấy lần nữa xem nào.” Ta nghĩ lúc này Sơ Không không đánh ta thì cũng lớn tiếng với ta, ai ngờ mãilâu sau thật sự đợi được một câu thật lòng của hắn: “Xin lỗi.” Ta sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Sơ Không! Ngươi ốm rồi!” Hắn lừ mắtnhìn ta, rồi ánh mắt lại dừng trên lưng ta, ta có thể cảm nhận thấy ngón tay hắn đang mơn trớn chỗ da bị xây xát của ta, hắn nói: “Tuy ngươi vẫn tỏ vẻ xuề xòa, nhưng con gái vẫn là con gái, để ngươi bị thương thếnày, vẫn là lỗi của ta…” Ta ngẩn người một lát, bỗng thấy mình dễ dàng bị dáng vẻ chín chắn hiếm thấy này của hắn làm cảm động. “Xấu ngươi cũng phải lấy.” Ta nằm bò ra, nhắm mắt nghỉ ngơi, “Dù sao ta cũng dựa vào ngươi rồi.” Hơn nữa… Sơ Không đã bảo vệ ta, bóng lưng thẳng tắp của hắn khi đó đã đủ để ta yên tâm rồi. Cơ thể thần tiên quả nhiên hữu dụng hơn người phàm nhiều, dù bị thương như thế, tuy chưa khép miệng hoàn toàn, nhưng vẫn có thể gắng đi. Ta và SơKhông đi mấy ngày liên tiếp mới tới núi Lộc Hoa, cái hang rò rỉ tà khí ở đó, lấp xong là có thể kết thúc bảy kiếp tình duyên của ta và Sơ Không. Ta sung sướng nghĩ bụng, sau khi đấu một trận với Xích Diệm thú, nguyênthần của ta bị thương, lúc về phải lấy tiền của Sơ Không để bồi bổ chomình mới được. Khi tới núi Lộc Hoa, nơi này vẫn y như hồi ta vàSơ Không còn là hổ và lợn rừng. Về thăm chốn xưa mỗi chúng ta lại có một tâm trạng. Ta rất vui, còn Sơ Không cứ hầm hè. Ta nghĩ hắn có vẻ mặtnày là vì chẳng ai muốn nhớ mình làm lợn cả. Mãi cho tới khi thấy cáicửa hang đó, ta mới nhận ra thì ra từ nãy tới giờ Sơ Không làm lạnh mặtvì tà khí rò rỉ vượt quá tưởng tượng của chúng ta. Ở cửa hang,chướng khí dày đặc, cỏ cây đều khô héo. Ta và Sơ Không đi vào động, dòdẫm từng bước trong bóng tối, bỗng cạch một cái, ta cứng người, cúi đầuxuống thì thấy một khúc xương đã bị giẫm nát. Mặt Sơ Không đanhlại: “Chắc chắn sau đó lại có người tới hiến tế, thảo nào tà khí rò rỉnhanh như thế.” Hắn quay lại dặn dò ta, “Nguyên thần của ngươi đã bị tổn hại, không nên vào trong. Đợi ta ở ngoài.” Hắn cầm cái túi đựng huỳnhthạch rảo bước vào trong, ta đứng đằng sau nghe tiếp nối mỗi bước châncủa hắn là một tiếng rắc giòn tan, không kìm được ôm tay lại. Tacảm thấy chướng khí và tà khí bên ngoài hơi nhiều, không thấy yêu quáicó thể hại người nào ở đây, Sơ Không cũng không cần ta giúp gì, vì thếta yên tâm ngồi trước cửa hang, nhân tiện làm vài cái ấn tẩy sạch khôngkhí xung quanh. Nhưng đợi hơn một khắc vẫn không thấy Sơ Không đi ra, ta lo lắng nhìn vào trong cái hang đen ngòm, cuối cùng không nhịnđược gọi với vào trong: “Sơ Không! Vẫn chưa xong hả?” Tiếng hét vang mãi trong hang, nhưng không có tiếng Sơ Không đáp lại. Ta lắng taiđợi một lúc, đột nhiên trong động vang lên một tiếng rên, tim ta giậtthót, biết ngay là có chuyện không hay, co chân chuẩn bị xông vào thìbỗng có một tia sáng vàng lướt qua mắt, một luồng khí lạnh như thể từngquen biết cũng xộc tới, hất văng ta ra, đạp thẳng lên thân cây khô. Vếtthương sau lưng rách toạc, đau như bị thiêu cháy, trong ngực lại có mộtluồng khí lạnh quẩn quanh khiến ta hộc cả máu. “Ồ, ở đây còn một tiểu tiên tử nữa.” Một giọng nam xa lạ đượm vẻ thanh tao và cay nghiệt tàn nhẫn. Ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông tóc vàng mặc cả bộ đồtrắng bay từ trên trời xuống, da dẻ tái nhợt, môi lại đỏ tươi. Gã đượcbao bọc bởi một lớp tà khí dày đặc khiến người khác không rét mà run. Ta sợ cái khí thế tỏa ra từ người này, rồi lo lắng nhìn ra phía sau gã, hy vọng Sơ Không đi ra khỏi hang, dù có bò ra một cách nhếch nhác cũngđược… Ít nhất ta biết hắn vẫn sống. “Ngươi đang đợi tiên quân kia đúng không?” Người đàn ông tóc vàng cười nhạt, “Nếu thế thì không cần đợi nữa.” Ta muốn nói nhưng lại nôn ra máu, chỉ có thể nhìn gã tóc vàng kia cười bỉổi, liếm môi, buông lời tàn nhẫn: “Bởi vì, hắn đã bị ta ăn rồi.” Sơ Không, bị ăn rồi? Cái tên vênh váo không để ai vào mắt kia… bị ăn rồi? Bỗng chốc, ta không dám tin vào tai mình. “Có điều hồn hắn chạy nhanh thật, không bị ta bắt được.” Mắt ta rực sáng,hồn phách chưa mất thì Sơ Không có thể xuống Địa phủ, đây chẳng qua cũng chỉ là một lần luân hồi, hắn vẫn ổn. Lòng ta thoáng bình tĩnh lại, bỗng nghe thấy gã kia nói: “Chỉ là, dù hắn có xuống được Địa phủ thì ngươicũng không thể gặp hắn nữa.” Ta ôm ngực, luồng khí lạnh toát kiavẫn quẩn quanh không đi. Đột nhiên một bàn tay bóp lấy cổ ta, nhấc bổngta lên, ta có thể cảm nhận được móng tay sắc nhọn của hắn cửa rách da cổ của ta, dòng máu mang hơi ấm trào ra, ta muốn giãy giụa nhưng sức lựcgiữa chúng ta quá chênh lệch. Tà khí như xiềng xích ngàn cân đè lênngười ta, khóa mọi cử động của ta. Tai ta ong ong, chỉ còn lại giọng nói của người đàn ông như rắn quấn trong lòng: “Bởi vì, ngươi không xuốngĐịa phủ được nữa.” Cổ ta rắc một cái, cảm giác đau đớn ùa tới, không ngờ ta lại bị người khác bóp chết… “Mẹ kiếp, vấp đúng biến thái giữa thanh thiên bạch nhật!” Ta nghẹn giọngmắng, hồn phách thoát khỏi cái cơ thể đầy thương tật kia, ta quay đầu bỏ chạy về phía đường xuống suối vàng, loáng thoáng thấy ở đầu bên kia cómột người đang chờ ta, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì một lực cực mạnh đãtúm được ta, ta hoảng hốt ngoảnh đầu lại thì thấy gã tóc vàng cười títmắt với ta, ngón tay nhẹ nhàng kéo lấy hồn ta, gã lẩm bẩm: “Để ta xemnguyên thần ở đâu nào? À, ở trên trán.” Ta ra sức giãy giụa,nhưng với gã mà nói, bắt ta chỉ như bắt một con sâu, ngón tay hắn khẽchạm lên trán ta, ta chỉ thấy trán mình đột nhiên nóng lên, ta cực kìhoảng sợ, hét toáng lên: “Tiểu tiên pháp lực yếu kém, hàng ngày không tu nổi đạo, trong đầu toàn những suy nghĩ dơ bẩn, không ăn được đâu! Ngươi cho ta một con đường sống được không?” “Không được.” Gã đó vẫn cười tít mắt đáp, “Ồ, hóa ra là Tường Vân hóa tiên, hiếm thật, hiếm thật.” Ta giẫm phải đống phân chó nên mới được Nguyệt lão điểm hóa cho đấy! Chẳng có gì hiếm cả! Không đợi ta thốt lên lời, trán ta đã lạnh toát, gã đang kéo nguyên thần của ta ra, gã nheo mắt quan sát nguyên thần của ta nhưthể đang nghiên cứu loài thực vật nào đó: “Ồ, nguyên thần bị tổn hại, đã thế còn không hoàn thiện, ngươi được tiên nhân khác điểm hóa thành đúng không? Ơ… Sao trong nguyên thần của ngươi lại có tà khí của ta nhỉ?” Nghe gã nói vậy ta bèn sững người, nguyên thần của ta có tà khí của gã? Lẽ nào… Trong kiếp ta biến thành hổ… Ta chưa nghĩ xong thì gã tóc vàng đãlắc đầu, thở dài tiếc nuối: “Tiên căn bất chính, nguyên thần hao hại,phế phẩm. Chậc chậc, vô vị, ăn thì chán, bỏ thì tiếc.” Gã… gã đó đang chê bôi ta đấy à? Gã đó lôi nguyên thần của ta ra nghịch, giống như đang cân nhắc xem có nên ăn ta hay không. Đột nhiên một bóng trắng vụt qua, cướp lấy nguyên thần của ta từ trong taygã tóc vàng, ngay sau đó cơ thể ta được thả lỏng, ngón tay kéo ta củangười đàn ông đó bị đánh gãy, tay bị siết chặt, tiếng Sơ Không vang lênbên tai ta: “Trốn!” Ta không nói gì lập tức vùi đầu chạy về phíađường xuống suối vàng, sau lưng vang lên tiếng đánh nhau, trước khi bước vào ranh giới giữa nhân gian và Minh phủ. Ta ngoảnh đầu lại nhìn, SơKhông dùng hồn phách đẩy lui người đó hai trượng, sau đó cũng chạy vụttới bên cạnh ta. Thấy ta còn đang thẫn thờ, hắn nổi khùng đạp vào mông ta khiến ta lăn luôn vào trong địa bàn thuộc Minh giới: “Đúng làđồ vô dụng” Nhìn ra ngoài, gã đàn ông tóc vàng kia dường nhưkhông có ý đuổi theo, mà nhìn theo bóng Sơ Không như đang suy nghĩ gìđó, nở một nụ cười khó lường. Ta bỗng thấy bất an, sau khi lănvào trong Minh phủ, đứng bật dậy vội hỏi Sơ Không: “Vừa nãy gã kia cườivới ngươi đó! Chẳng lẽ… gã chấm ngươi rồi?” Ta không nhận được câu trảlời mà thay vào đó Sơ Không túm áo ta quát lên: “Gã đánh ngươingươi chỉ biết đờ ra đó chịu đánh thôi hả! Không phải lúc đánh nhau vớita ngươi dũng cảm lắm sao! Vì sao không phản kháng? Vì sao không trốn!Ngươi ngốc tới nỗi đầu chứa toàn bã đậu hả!” Ta sững người vì cơn giận chẳng biết từ đâu ra của hắn: “Ngươi căng thẳng thế làm gì? Nếu có thể phản kháng chẳng lẽ ta lại ngơ ra đấy chịu đòn à? Nếu có thể trốnchẳng lẽ ta lại chôn chân ở đấy à? Ta muốn chết đến thế à?” Trong mắtta, tuy Sơ Không hơi vênh váo một tí, nhưng không phải là người khôngbiết lí lẽ, trước đó nguyên thần của ta đã bị Xích Diệm thú đánh thương, đã thế thực lực còn cách biệt một trời một vực với gã tóc vàng đó, đếncả hắn cũng bị gã đó ăn mất thì hắn phải biết gã đó mạnh tới nhường nàochứ. Đánh hay không đánh, trốn hay không trốn không phải ta nói được,cơn giận này của hắn quả thật hơi lạ. “Ngươi không muốn chết! Đến nguyên thần cũng bị cướp rồi mà còn không muốn chết! Ngươi!” Hắn nghẹnlời, nghiến răng trưng vẻ mặt khó hiểu nhìn ta một lát, sau đó đột nhiên đưa tay vỗ lên trán ta, cảm giác nóng rực bỗng biến mất, thì ra hắncướp lại nguyên thần rồi trả cho ta, hắn cúi gằm: “Rốt cuộc ngươi cóbiết mình suýt nữa thì hóa thành tro bụi rồi không?” Nhìn vẻ mặt này của hắn, ngọn lửa ma quái trong lòng ta dù có cháy cao tới đâu đi nữa cũng tan biến trong nháy mắt. Hắn chỉ đang lo lắng cho ta thôi… đứng một bên kiên nhẫn chờ đợi, đợi cơhội đánh lén, có lẽ hắn chỉ đang giận mình không đủ mạnh, hoặc có lẽ chỉ đang trút bỏ nỗi sợ hãi vừa rồi phải cố kiềm chế. Đồ ngốc không biết bộc lộ cảm xúc của mình. Ta giang tay sờ lên đầu hắn: “Ngươi mới là đồ bã đậu.” Nghỉ ở Minh phủ một lát, hai chúng ta sửa sang lại quần áo và tâm trạng rồiđi tới điện Diêm Vương. Ta tò mò hỏi Sơ Không: “Người lúc nãy là ai? Tàkhí khắp người, lại còn mạnh như thế. Rốt cuộc ngươi đã gặp chuyện gìtrong hang?” Sơ Không trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Đúng lúc lấy huỳnh thạch ra lấp hố thì gã đó đột nhiên bay từ trong động ra, rồi taso mấy chiêu với gã.” Hắn hắng giọng, như thể không muốn thừa nhận tiênlực của mình không bằng người đó, “… Bởi vì vết thương lúc trước đấu với Xích Diệm thú vẫn chưa lành hẳn, nên ta rơi vào thế yếu. Nhưng ta không giống ngươi, đúng giờ khắc cuối cùng ta liều chết lấy máu thịt tế huỳnh thạch, lấp cái hố lại. Hai, ba nghìn năm nữa, nơi đó chắc chắn khôngthể lại rò rỉ tà khí. Về phần người đó là ai… nếu ta đoán không lầm thìchắc gã là tội thần bị giam giữ dưới mười tám tầng địa ngục, mượn cơ hội này mà trốn thoát. Giờ báo cáo việc này cho Diêm Vương để ông ta tự đitìm người giải quyết, nhiệm vụ lấp hố của ta và ngươi đã xong rồi.” Nghe hắn nói vậy, ta sung sướng trả lời: “Nếu thế chúng ta có thể quay về thành thân rồi!” Mặt Sơ Không đỏ ửng, ấp úng không đáp. Ta híp mắt hạnh phúc: “Từ nay về sau ta có người nuôi rồi, một tháng ngươi được bao nhiêu? Nuôi được ta thật à? Mão Nhật tinh quân không kẹt xỉ như Nguyệt lão chứ?” Ta lảinhải suốt đường vào điện Diêm Vương, không ngờ Diêm Vương lại đangnghiêm túc viết cái gì đó trên thư phán, phán quan cũng ngồi ở vị trícủa mình phê công văn. Lần đầu tiên thấy cái điện Diêm Vương này giốngđiện Diêm vương, ta thoáng sững sờ. Chúng ta đều ngơ ngác một lúc rồi mới bước vào, Sơ Không chắp tay hành lễ với Diêm Vương: “DiêmVương, cái hố ở núi Lộc Hoa đã được lấp rồi, nhưng ta còn có chuyện cầnbáo với người.” “Ta biết rồi.” Diêm Vương không đợi Sơ Không nóixong đã cướp lời: “Một tội thần dưới mười tám tầng địa ngục trốn vàonhân gian đúng không? Bây giờ ta đang viết tấu, chuẩn bị mang lên Thiêngiới, xin Ngọc Đế phái thiên binh thiên tướng xuống bắt tội thần.” Ta thoáng ngây người, không ngờ Diêm Vương lại có hiệu suất làm việc caonhư thế, tội thần trốn chạy chẳng lẽ là chuyện hủy diệt đất trời ư? Sơ Không nhướng mày, sau đó gật đầu nói: “Tóm lại chuyện này ta đã báoxong rồi, hố ta cũng lấp xong rồi, lần này Diêm Vương lên Thiên giớimang luôn ta và đồ ngốc bên cạnh này là được.” “Xin lỗi.” Diêm Vương hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, mặt đanh lại: “E rằng lần này ta không thể đưa hai người đi…” Diêm Vương còn chưa nói xong mặt Sơ Không đã sầm lại túm ta đi: “Nếu đã vậy chúng ta tự về cũng được.” “Ê ê! Đợi đã! Sơ Không thần quân! Ôi chao, đừng như thế! Có gì từ từ nói!” Diêm Vương đằng sau gọi liên tiếp, quýnh quáng như sắp khóc tới nơi:“Ta thật sự thiếu người! Ta cũng là không có cách nào thôi mà, nếu nhưcó người khác ta chắc chắn sẽ không làm phiền ngài! Tính mạng của muôndân trong thiên hạ đều nằm trong tay ngài đó, Sơ Không thần quân là thần sao có thể thấy chết mà không cứu!” Sơ Không đứng lại, ta đậpđầu vào lưng hắn, sưng cả mũi. Hắn ngoảnh đầu lại nói với Diêm Vương:“Chúng ta phải mau về thành thân! Phá hỏng nhân duyên của người khác sẽbị xui xẻo cả đời đấy.” “Ái chà, hai người ở bên nhau thật rồi, ta thắng ván cược trên Thiên giới rồi!” “Đừng lằng nhằng.” Sơ Không hơi bực, “Không phải ta chỉ làm rối vài sợi tơhồng thôi sao, bị các người cười chê lâu nay, bắt đi làm bao nhiêuchuyện! Đã hứa lấp hố xong là về Thiên giới, ta không làm gì nữa hết,ông cứ đau đầu đi, chẳng liên quan tới ta.” “Thật sự không liênquan tới ngài?” Giọng Diêm Vương trầm xuống, nói, “Ngài có biết tội thần trốn khỏi địa ngục là ai không? Sơ Không thần quan, ngài có biết vì sao ngài vào chốn tiên chức của Mão Nhật tinh quân mà chúng tiên vẫn phảitôn kính gọi ngài là thần quân không?” Ta tò mò nhìn Sơ Không, hắn cau mày: “Sao ta biết, từ nhỏ họ đã gọi ta thế rồi.” Diêm Vương nói một cách trịnh trọng: “Tội thần trốn thoát khỏi mười tám tầng địa ngục hôm nay tên là Cẩm Liên, rất lâu trước kia, người đó là đại đệ tử của Nam Cực Thiên Tôn, bởi vì rất có thiên phú nên rất được ThiênTôn yêu mến, là đệ tử Thiên Tôn coi trọng nhất. Sau khi tự lập môn phái, người đó thích tìm mấy đứa trẻ thông minh tài trí ở nhân gian rồi chobọn chúng tu tiên từ nhỏ, đắc đạo phi thăng. Trên Thiên giới có không ít chiến tướng xuất thân từ phái của Cẩm Liên, vì vậy thân phận của CẩmLiên vô cùng tôn quý, còn Sơ Không chính là một trong những đứa bé CẩmLiên tìm được trước kia. Tội thần trốn khỏi địa ngục hôm nay chính là ân sư của ngài.” Ta sửng sốt, Sơ Không cũng sửng sốt. Tabỗng nhớ tới trước lúc vào Minh phủ, ánh mắt như có điều suy nghĩ củaCẩm Liên, gã đó… không phải đã nhận ra Sơ Không rồi chứ? Sơ Không nhíu mày: “Ta nhớ mình đã từng bái sư, nhưng chỉ biết sư phụ đã mấttích một cách khó hiểu, đệ tử của môn phái tản đi khắp nơi. Gã… mộtngười như thế, vì sao lại bị giam dưới mười tám tầng địa ngục?” Diêm Vương thở dài: “Tất nhiên là ngài không nhớ, đúng thời khắc mấu chốt,Cẩm Liên thần quân tu luyện tiên pháp độc môn, cần một món pháp khí bổtrợ. Em gái Cẩm La của người đó xuống hạ giới tìm, nhưng lại lề mề không về, sau đó Cẩm Liên tẩu hỏa nhập ma, phạm không ít tội nghiệt, mới bịnhốt dưới địa ngục.” Thì ra là thảm kịch đời người… Nhưngta nhớ lại dáng vẻ xảo quyệt và biến thái của người đó, quả thực khônggiống loại ngoan ngoãn ở trên Thiên giới, rồi ngu ngốc bị em gái mìnhhãm hại. Trong chuyện này hẳn là có không ít bí mật… Không khí im ắng một lát, Sơ Không kéo ta chẳng chút lưu luyến đi ra khỏi đây. DiêmVương buồn bã gọi với theo: “Này! Sơ Không thần quân, sao ngài vẫn đi!” “Cái chuyện tồi tệ ấy đã xảy ra bao lâu rồi liên quan gì đến ta, mặc kệ, các ngươi tự tìm người giải quyết đi, ta không giúp gì hết.” Diêm Vương im lặng một lát: “Liên quan tới Tiểu Tường Tử cũng không giúp?” Ta giữ Sơ Không lại, ngoảnh đầu lại nhìn Diêm Vương: “Liên quan tới ta? Muốn mạng của ta sao?” “Lần trước lúc ngươi và Sơ Không thần quân đầu thai vào cơ thể của tướngquân và công chúa, bị nhầm thời gian cho nên đầu thai muộn hơn hai mươinăm tròn, đó là sai sót tuyệt đối không thể xảy ra, ta đã cẩn thận điềutra. Tiểu Tường Tử, ngươi từng bị tà khí của Cẩm Liên tấn công đúngkhông?” Ta gãi đầu: “Chắc là thế…” Sơ Không lườm ta: “Vì sao không nói với ta?” “Lúc đó ta cũng có biết đó là cái gì đâu.” Diêm Vương gật đầu: “Quả nhiên là vậy, chắc chắn lúc đó luồng tà khí kia đãquấn lấy Tiểu Tường Tử khiến thời gian đầu thai của các ngươi bị nhầmlẫn, mà giờ nó đã ngấm vào trong nguyên thần của ngươi, hoặc quấy nhiễutâm trí của ngươi. Giờ Cẩm Liên đã nhập ma, trốn khỏi địa ngục, nếu tuvi của gã lại tăng lên, có thể sau này sẽ thông qua luồng tà khí nàykhống chế Tiểu Tường Tử cũng nên.” Mặt ta trắng bệch, mày Sơ Không nhăn tít lại: “Nói thẳng, ta không đánh lại gã, ông muốn ta tới Nhân giới làm gì?” Diêm Vương nhếch mép mỉm cười: “Ta không bảo ngài đấu với sư phụ của ngài,ta chỉ muốn hai người kéo dài thời gian tăng tu vi của gã là được. Cácngươi cũng biết, một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, ta lên Thiêngiới xin viện binh, chắc chắn không thể xuống trong vòng một năm rưỡi.Nếu để Cẩm Liên làm loạn trong khoảng thời gian đó thì không biết nhângian sẽ thế nào nữa. Vì thế ta hi vọng hai ngươi có thể kéo dài thờigian, quấy rối kế hoạch của gã ta thì càng tốt. Lúc ấy ta đưa viện binhtới, diệt được Cẩm Liên mà Tiểu Tường Tử cũng an toàn, các ngươi có thểquay về Thiên giới thành thân, hạnh phúc cả đời.” Sơ Không nhìn ta một lát, nghiến răng đáp: “Chuyện này… không có lần sau đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]