“Này, anh đang làm gì thế?” Sở Lạc Nhất mở to mắt nhìn anh.
Cố Tỉ Thành đi vào, dùng chân đóng sầm cửa lại.
m thanh có chút vội vã khó chờ nổi.
Lúc Kiều Vị Nhã từ trong phòng đi ra, vừa hay nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc bị đóng lại.
Hai người này vội vã đến thế cơ à, trong nhà còn có người ngoài là cô nữa mà.
Trong nháy mắt, Kiều Vi Nhã đánh mất suy nghĩ đi uống nước, bởi vì muốn đến phòng bếp phải đi qua phòng làm việc.
Mà trong phòng làm việc lúc này đang ở trong trạng thái không được hài hòa lắm.
Cho nên, cố nên cố mà chịu đi thì hơn.
Trong phòng làm việc chỉ có một cái bàn, một cái ghế, đến một chiếc giường nhỏ cũng không có.
Sở Lạc Nhất tức giận nhìn người đàn ông trên người mình, cắn mạnh lên bả vai anh.
Cố Tỉ Thành lại dịu dàng cười, đặt cô lên bàn, bên dưới còn lấy khăn mặt lót cho cô, “Cái này không thể trách anh được, làm sao mà anh biết Kiều Vị Nhã đến chứ.” Cố Tỉ Thành nói, còn hôn lên môi có một cái nữa, an ủi tâm trạng của cô.
Sở Lạc Nhất: “...”
Không biết có phải Cố Tỉ Thành thực sự đã nghẹn đến kinh khủng hay không, dù sao người chịu khổ cũng là Sở Lạc Nhất, cho nên có hoàn toàn không biết mình đi ra khỏi phòng làm việc vào lúc nào.
Càng không hề biết, mình ngất đi từ bao giờ.
Cố Tỉ Thành thỏa mãn rồi, hôm sau khi đối diện với một đám lính trẻ mặt mũi tiều tụy, tâm trạng tốt vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/892000/chuong-3668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.