Chương trước
Chương sau
“Bảo bối, như thế thì không được, em thế này là chơi đểu anh còn gì” Cố Tỉ Thành nói thẳng.
Sở Lạc Nhất hoàn toàn trưng ra cái vẻ “thì em đang chơi đểu anh mà, anh làm gì được em” mà nhìn Cố Tỉ Thành.
Cố Tỉ Thành bất lực buông thõng tay xuống, được rồi, anh chẳng làm gì được em hết.
“Ok, thể bắt đầu đi” Cố Tỉ Thành thở dài, cả đời này anh chỉ nghĩ xem phải làm thế nào để thắng, vậy mà giờ lại phải tính xem thua thế nào. Không ngờ Cố Tỉ Thành anh cũng có lúc đi đến bước đường này, đúng là không đơn giản thật.
Sau khi hai người bắt đầu, người dẫn đầu là Cố Tỉ Thành, hơn nữa mới vào một cái đã dẫn trước tròn hai vòng.
Sở Lạc Nhất: “...”
Tên này đã nói là sẽ không thắng rồi cơ mà.
Sau khi Cô Ti Thành chạy hai vòng xong thì không chạy nữa mà ngồi luôn xuống đất xem Sở Lạc Nhất chạy.
Lúc Sở Lạc Nhất chạy qua chỗ anh, cô chống hai tay xuống đầu gối: “Anh làm gì thế?”
“Em chưa nghe chuyện rùa và thỏ à? Anh chính là con thỏ kia đấy.”
“Đệch, anh chửi ai là rùa đấy hả?”
“Ý anh là em kiên trì bền bỉ thôi, màu lên đi.” Cố Tỉ Thành cười tít mắt nói, không hề để tâm chuyến đây chính là vợ mình.
Sở Lạc Nhất hung hăng lườm anh một cái rồi lại chạy tiếp, họ phải chạy tổng cộng là sáu vòng, lúc này Cố Tỉ Thành đã chạy xong ba vòng rồi, chờ đến lúc Sở Lạc Nhất chạy đến vòng thứ năm anh mới có ý định chạy tiếp.
Thế nên trong lúc hai người họ tiếp tục thi đấu, đám lính mới bỗng tập hợp thành vài liên đội mới, lúc tập hợp xong cũng đủ khiến người ta giật mình.
Khi Sở Lạc Nhất chỉ còn một vòng cuối cùng thì bị cảnh tượng này làm cho hết hồn.
Cố Tỉ Thành bật từ dưới đất dậy, nhìn đám người đã tập hợp nghiêm chỉnh xong kia, “Làm gì thế?”
Sở Lạc Nhất từ từ dừng bước, nhìn đám người kia. Cô cũng muốn biết họ đang làm gì vậy?
Liên trưởng liên Một nghệt mặt ra, “Không phải tập hợp khẩn sao ạ?”
Trong đám bọn họ có người dậy đi vệ sinh, nhìn thấy Cố Tỉ Thành trên bãi tập lập tức về kêu ầm lên bảo Diêm Vương đang trên sân tập thì sao mà mấy trăm người bọn họ có thể nằm yên được. Cả đám người mang theo cảm giác may mắn “đệch, tôi biết ngay mà”, “may mà ông đây chưa thay đồ” chạy xuống chỉ trong vòng một phút, tập hợp trên sân tập chạy.
Vậy mà giờ tình huống này là sao đây?
Lúc này Sở Lạc Nhất đã chạy đến mức mướt mát mồ hôi, ngay cả áo khoác cũng đã cởi ra.
Cô nhìn đám người bất ngờ xuất hiện này.
Cố Ti Thành sờ sờ chóp mũi, nheo mắt nhìn đám người chỉnh tề trước mặt, “Nếu đã đến cả rồi thì vác nặng chạy mười kilomet đi.”
What?
Cả đám người đều ngẩn cả ra, nói vậy là sao?
Chẳng lẽ không phải gọi họ rời giường à?
Sở Lạc Nhất cố nhịn cười, thương cảm thay cho họ.
Chẳng lẽ họ không thấy Lữ đoàn trưởng của mình vẫn đang mặc đồ ở nhà hay sao?
“Ai là người đầu tiên trông thấy tôi, hai mươi kilômet.” Cố Tỉ Thành nhàn nhạt nói.
“Báo cáo!”
“Nói!”
“Báo cáo, tôi không hiểu, tại sao tôi lại phải chạy hai mươi kilomet.”
“Vì cậu mù, được rồi, không chạy mau thì định bỏ luôn cả bữa sáng hả” Cố Tỉ Thành nhìn đám người kia, quét mắt một lượt nhưng không thấy Tiền Đình, tốt lắm, ít nhất vẫn còn một kẻ sáng suốt.
Cố Tỉ Thành nói xong mọi người bất chợt đều hiểu ra, thật sự chỉ muốn bóp chết cái tên kia, rõ ràng Lữ đoàn trưởng vẫn còn đang mặc đồ ở nhà, người ta chỉ đang chạy bộ với vợ thôi, ok?
Tất cả mọi người bắt đầu chạy trong ai oán, vốn có thể ngủ một giấc yên ổn, sao lại thành ra thế này chứ?
Sở Lạc Nhất cố gắng nhịn cười, hình như cô hại người ta mất rồi, đúng là tội lỗi, tội lỗi quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.