Cố Tỉ Thành chỉ cười không nói.
Mẳng ai người đó biết.
Cố Tỉ Thành đưa Kiều Vi Nhã về, bỏ hành lý xuống cho cô.
Tiểu Quỷ Quỷ vừa trông thấy mẹ nuôi lập tức phát điện, hoàn toàn quên mất chuyện mẹ nuôi đã chiếm đóng mất căn phòng của nhóc.
Kiều Vi Nhã cũng điên luôn rồi, thế nên Sở Lạc Nhất toàn toàn không cần lo lắng chuyện không có ai trông con trai mình nữa.
[Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Vợ anh tới chỗ em rồi.]
[Sở Lạc Duy: Ừm!]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Viết được mỗi chữ đó thôi hả!]
[Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Tốt nhất anh cứ xác định làm cẩu độc thân cả đời này luôn đi!]
[Sở Lạc Duy: Kẻ bỏ đi số ba đừng có nói nữa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: what?]
[Sở Lạc Duy: Chính thái thượng hoàng nói đấy, thất bại lớn nhất của cuộc đời ông ấy là có ba đứa bỏ đi chúng ta. Hôm qua anh với anh Cả đã bị chửi cho một trận rồi.]
Sở Lạc Nhất bỗng cảm thấy ai bảo lấy chồng xa không tốt chứ, xem đi, lúc này ba cô có muốn chửi cũng chẳng chửi được đến chỗ cô nè!
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Người để vợ mình chạy mất là các anh, không phải là em!]
[Sở Lạc Duy: Ừm, em thì giỏi rồi, bị người ta bỏ mặc ba năm mà ôn tự xách con chạy tới đó.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh cứ xác định cả đời này không có vợ luôn đi, tạm biệt!]
Sở Lạc Nhất tức giận ném điện thoại đi, đứng dậy ra tủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891993/chuong-3661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.