Tống Kha vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như trước, che giấu đằng sau nụ cười ấy là thứ gì, có lẽ chỉ mình hắn mới biết.
“Đúng thế, có lẽ đó là chuyện duy nhất mà đàn em không có sự lựa chọn khác.” Tống Kha mỉm cười đáp lời, tựa người vào lưng ghế mà nhìn họ, “Đàn em, đúng thế không?”
Sở Lạc Nhất bị gọi tên, đành phải ngẩng đầu nhìn gã.
Thâm ý trong ánh mắt của Tống Kha, Sở Lạc Nhất vờ như không nhìn thấy.
Bởi vì cô biết, Tống Kha đang thử thăm dò xem cô có động lòng với gã hay không thôi.
Đáp án tất nhiên là, không thể nào!
“Đúng chứ, nhưng em đã biết anh ấy từ năm mười tuổi rồi, hơn nữa chúng em yêu đương qua mạng bao nhiêu năm như thế, hình như cũng không còn chừa chỗ cho lựa chọn nữa, đúng không.” Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn về phía Cố Tỉ Thành.
Cố Tỉ Thành vươn tay xoa đầu cô, cười cười mắng một tiếng, “Nói như thể tủi thân lắm ấy.”
Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, cúi đầu ăn cơm.
Tổng Kha nhìn Sở Lạc Nhất như vậy, khóe mắt dường như co lại, cho nên đến cả ánh mắt gã cũng soi mói hơn vài phần.
“Anh Tống thường trú ở thành phố J hay đến thành phố J công tác vậy?” Cố Tỉ Thành vừa chăm sóc Sở Lạc Nhất ăn cơm vừa lên tiếng hỏi.
“Đi... công tác dài hạn, chắc phải ở bên này một thời gian.” Tổng Kha cầm đũa lên, “Lần trước đã gặp đàn em, nhưng trùng hợp là lần đó anh không ở đây.”
“Công việc bận quá mà, thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891970/chuong-3638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.