Người bên kia dừng lại một lát rồi mới nói: “Không ngờ cậu lại hỏi một câu hỏi ngu xuẩn đến thế.”
Cố Tị Thanh: “...”
Thật muốn dập máy quá, nhưng mà anh không dám!
May mà Sở Ninh Dực đã tự cúp điện thoại trước, coi như Cố Tỉ Thành được giải thoát.
Chính bản thân Cố Tỉ Thành cũng cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình quá đần độn. Nếu người ta đã hành động rồi thì còn quan tâm chuyện sư phụ của mình đang nghĩ cái gì nữa chắc.
Hơn nữa thật ra ngay từ đầu, khi mà Tống Kha chọn cách rời đi thì cũng coi như đã lựa chọn ân đoạn nghĩa tuyệt với Sở Ninh Dực.
Cái nghề này vốn là như vậy, một thời đại thay đổi liên tục, cái còn lại chỉ là những người có thực lực mạnh mẽ.
Mà anh đã là người thay thế Tống Kha. Cố Tỉ Thành nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn làm việc, suy nghĩ về vấn đề này xong anh lại gọi một cú điện thoại
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, người nhận là Tiểu Lưu. Lúc này Sở Húc Ninh còn đang bận cho nên đành phải để một lát nữa gọi lại.
Cố Tỉ Thành cũng không vội, chẳng qua anh chỉ muốn hỏi vài chuyện mà thôi, nếu đối phương đã bận thì đợi một lát nữa cũng được. Cố Tỉ Thành nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ anh phải về nhà nấu cơm cho vợ con anh rồi.
Về nhà!
Vừa nghĩ tới từ này, Cố Tỉ Thành cũng bất giác trở nên ôn hòa hơn.
“Báo cáo!”
Cố Tỉ Thành còn chưa kịp rời đi đã nghe được thanh âm hộ to.
“Vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891945/chuong-3613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.