Nhưng bất kể chuyện này là họa do ai gây ra đi nữa, đã có mục tiêu nhiệm vụ thì cũng đều phải hoàn thành cho tốt.
Cố Tỉ Thành nhớ kỹ khuôn mặt của người này. Thiết nghĩ rõ ràng đây là họa do sự phụ gây ra, nhưng cuối cùng anh lại vẫn phải chịu trách nhiệm, anh quả nhiên là hiệp sĩ gánh họa mà.
“Đi ăn cơm trước đã, có gì lát nữa nói sau.” Cố Tỉ Thành nói rồi đẩy Sở Lạc Nhất đi rửa mặt, sắp ăn cơm rồi.
Tiểu Quỷ Quỷ vẫn đang bám vào cửa nhìn chằm chằm. Nhóc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt to tròn cứ xoay xoay như đang hỏi xem lúc nào “bá bá” mới có thể đem cơm ra cho nhóc ăn, nhóc đói lắm rồi.
Cổ Tĩ Thành bế con trai lên, đi vào nhà bếp rồi múc đồ ăn ra. Có một đứa con trai như quỷ đói thế này, họ chẳng bao giờ phải lo lắng đến vấn đề ăn uống của thằng bé, lần nào thằng bé cũng ăn nhanh hơn cả bọn họ, hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề con cái biếng ăn mà bất cứ bậc phụ huynh nào cũng phải trải qua.
Sau bữa sáng, Cố Tỉ Thành còn phải quay về quân doanh, nhưng trước khi đi anh có chuyện cần nói với Sở Lạc Nhất.
“Em nhất định phải vào quân doanh sống với anh.” Cố Tỉ Thành vẫn kiên trì với ý kiến này.
“Em sống ở đây cũng rất tốt mà!” Sở Lạc Nhất vẫn kiên quyết.
“Ai mà biết được rốt cuộc kẻ kia muốn làm gì chứ. Ngày kia anh phải dẫn đám nhóc kia vào núi huấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891943/chuong-3611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.