Sở Lạc Nhất cũng không có ý định trốn tránh, thậm chí còn thoải mái cho cô ta nhìn.
Còn cố ý bước mấy bước đến gần Lương Tâm Khiết hơn.
“Cô... sao cô lại ở đây?” Lương Tâm Khiết lắp ba lắp bắp hỏi. Thấy Cố Tỉ Thành đang đứng cách đó không xa, cô ta lại càng thấy bất an hơn.
“Tôi đi ngang qua.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói: “Bất ngờ chứ hả, chắc con đường này không phải của cô đấy chứ?” Lúc cách cô ta khoảng chừng một bước, cô dừng lại, hơi nghiêng đầu, nói: “Hình như cô Lương đây gặp phải phiền phức rồi, chuyện này đúng là gay go thật đấy”
Lương Tâm Khiết cố gắng giấu giếm nỗi sợ hãi của mình. Cô ta cứng cổ nhìn Sở Lạc Nhất: “Cuối cùng ai mới là người gặp phải chuyện phiền phức còn chưa biết đâu!!!”
Sở Lạc Nhất gật đầu một cái tỏ ý tán thành, phải công nhận là sự tự tin của người này không phải dạng vừa đâu.
Hoặc có lẽ là cô ta đang cố làm ra vẻ kiên cường để khiến người ta có cảm giác mọi chuyện đúng là như thế.
“Vậy chúng ta cứ chống mắt lên mà chờ xem vậy!” Sở Lạc Nhất nói rồi xoay người đi, nhưng cô nghĩ ngợi một chút rồi nói thêm: “Đợi đến khi chuyện này kết thúc rồi, không bằng tôi mời cô Lương đây tới dự hôn lễ của chúng tôi luôn nhỉ?
Sở Lạc Nhất nói xong, Lương Tâm Khiết càng run lên bần bật. Sở Lạc Nhất chắc chắn cô ta đã bị cô chọc tức.
Như vậy là đủ để cô thỏa mãn rồi, mục đích đã đạt được nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891935/chuong-3603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.