Tranh vẽ của Sở Lạc Nhất giống như ám chỉ rằng, người đó biết điểm yếu của anh nằm ở đâu.
Không phải bức tranh này, mà là Sở Lạc Nhất và người trong tranh.
Cho nên, anh đến đây, nhân khoảng thời gian này, tới đây sống cùng hai mẹ con cô.
Cố Tử Thành lại thở dài, sau đó xóa tin nhắn đi, ném điện thoại lên bàn.
Ba năm nay, không có ai biết được thân phận thật sự của anh, cho nên chuyện kẻ nào đã gửi tin nhắn đó cho anh đến giờ vẫn chưa có manh mối gì.
Nên ngoài việc ở bên cạnh hai mẹ con cô, anh cũng không nghĩ được cách ứng phó nào khác. Anh ở ngoài sáng, kẻ đó ở trong tối.
Nửa đêm Cổ Tử Thành dẫn con trai đi vệ sinh một lần. Thằng nhóc kia liếc mắt nhìn ba mình một cái rồi vừa lòng ngủ tiếp.
Cố Tử Thành ngủ cùng con trai ở phòng dành cho khách, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vẫn chưa nghĩ ra được kẻ kia rốt cuộc là ai.
Cố Tử Thành dậy rất sớm, Tiểu Quỷ Quỷ cũng dậy theo anh. Anh bế Tiểu Quỷ Quỷ về quân doanh một chuyến, dặn dò công việc ngày hôm nay, sau đó bị thằng bé rời khỏi đó, tới siêu thị bán thức ăn. Một toán binh lính bị anh vần vò đến phát điên nhìn anh như vậy, rõ ràng đối đãi với con trai ấm áp như gió xuân, đối xử với họ lại lạnh lẽo khắc nghiệt như gió đông, phân biệt đối xử quá đi mất.
“Nghe nói huấn luyện viên đến bây giờ vẫn chưa kết hôn với mẹ của thằng bé đâu.”
“Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891919/chuong-3587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.