Sở Lạc Nhất bước tới bế thằng bé lên khỏi vũng nước, kiểm tra thấy thằng bé không bị thương mới yên tâm.
“Mẹ đã nói gì rồi, không được di chuyển đồ vật trên bàn, nhỡ nó đổ vào người con thì làm sao?” Sở Lạc Nhất đè hai cánh tay để thằng bé đứng ngay ngắn lại.
Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, “Muốn hoa...”
Sở Lạc Nhất quay đầu, nhìn những bông hoa hồng bị đổ đến mức rụng cả lá dưới đất, cùng với những cánh hoa bị mảnh thủy tinh cửa nát.
Cho nên, hoa của Lữ đoàn trưởng Cố quả nhiên không phải ai cũng nhận được, nhìn đi, bây giờ chính là ví dụ tốt nhất đấy.
Sở Lạc Nhất nhặt một bông hoa lên, bứt cành hoa ra rồi đưa cho Tiểu Quỷ Quỷ, “Tự chơi đi nhé, mẹ thu dọn đã.” Tiểu Quỷ Quỷ đón lấy bông hoa hồng, sải đôi chân ngắn tũn đi lấy chổi tới. Nhóc vẫn chưa cao bằng cái chổi nhưng vẫn ôm cái chổi đi từng bước tới, “Mẹ ơi, này...”
Sở Lạc Nhất đón lấy, không để chiếc chổi đè lên người nhóc, “Ba con mà biết chắc khóc lụt nhà mất. Đây là lần đầu tiến ba con tặng hoa cho mẹ đấy, bị con phá hết rồi.”
Tiểu Quỷ Quỷ chớp đôi mắt to nhìn mẹ, không hiểu mẹ đang nói gì.
Hoa hồng không thể dùng được nữa. Sở Lạc Nhất nhặt lấy hai bông đẹp nhất, lau khô cánh hoa rồi kẹp vào sách làm hoa khô, chỗ hoa còn lại bị dọn vào thùng rác hết.
Tiểu Quỷ Quỷ hình như cũng biết mình đã làm sai, luôn ngoan ngoãn ân cần với mẹ mình. Sở Lạc Nhất nhìn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891909/chuong-3577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.