Sau khi Sở Lạc Nhất bế con ra ngoài, không lập tức về trường ngay, bởi vì Lương Tâm Khiết vẫn ở bên ngoài đợi cô.
Hoặc nói cách khác, cô ta cố tình đợi cô.
Tiểu Quỷ Quỷ rầu rĩ gục trên vai mẹ, ôi, lại phải xa ba rồi, ghét quá đi.
Sở Lạc Nhất nhìn người phụ nữ đang chặn đường mình, khẽ nghiêng đầu nói, “Cô Lương muốn tiến chúng tôi à? Thế thì không cần khách sáo vậy đâu.” Sở Lạc Nhất nói rồi ôm Tiểu Quỷ Quỷ lên xe.
Lương Tâm Khiết: “...”
Cô gái này bị cái gì thế:
Lương Tâm Khiết phẫn nộ lên xe, nhưng không khởi động xe.
“Lúc trước anh ấy từng nói sẽ ở bên tôi.” Lương Tâm Khiết nói luôn, “Cho nên cô rời xa anh ấy đi, tôi thấy cô vẫn còn trẻ, cô thích anh ấy vì thân phận của anh ấy chứ gì? Tôi biết mấy đứa trẻ con như các cô thích sức hút của quần phục.”
Sức hút của quân phục?
Sở Lạc Nhất khẽ kêu “ôi chao” trong lòng, từ bé cô đã gặp nhiều người có chức vụ cao hơn Cố Tỉ Thành rất nhiều, sao cô lại đi thích quân phục được chứ?
“So với lời cô nói, tôi tin tưởng lời anh ấy hơn, anh ấy nói chưa từng hứa hẹn gì với cô, cô Lương, có phải có nghĩ nhiều quá rồi không?” Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng vỗ về đứa con trai đang ngái ngủ.
“Nếu không nhờ có tôi, anh ấy cũng không lập công được, nhưng cô thì sao, cô có thể giúp được gì cho anh ấy?” Lương Tâm Khiết bắt đầu tức giận rồi, cô ta lớn lối, “Nếu không nhờ phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891905/chuong-3573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.