Cố Tĩ Thành ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Sở Lạc Nhất.
“Bảo bối...”
Cố Tử Thành chưa dứt lời, cánh cửa phòng ngủ của Sở Lạc Nhất đã bị sập mạnh vào, đồng thời, con trai của anh cũng biến mất luôn.
Tiểu Quỷ Quỷ hết hồn vì tiếng đóng cửa, cơ thể khẽ run lên, ôi chao, mẹ yêu làm gì đấy, định hù chết bảo bối của mẹ luôn hả?
Cố Tử Thành khựng lại, bàn tay vẫn còn ngưng giữa không trung.
Mà trong phòng ngủ chính, Thủy An Lạc cũng bị giật mình, muốn ngồi dậy nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo ngược vào lòng, “Ngủ đi, không sao đâu.”
“Là bên Bánh Bao Đậu đó.” Thủy An Lạc không yên tâm, tiếng sập cửa này tuyệt đối không thể do sơ ý mà thành được.
“Không sao, Cố Tử Thành quay về rồi.” Sở Ninh Dực nói, ôm chặt vợ mình.
Thủy An Lạc vốn còn định nói gì đó, nghe thấy cầu này, đột nhiên không biết mình nên nói gì đây.
Mà Cố Tử Thành vẫn đứng bên ngoài rất lâu mới từ từ xoay chốt cửa đi vào phòng.
Tiểu Quỷ Quỷ đứng bên cạnh giường, chớp đôi mắt to lấp lánh, ai nói cho nhóc biết chuyện gì đang xảy ra có được không?
“Ra ngoài, mau ra ngoài, mẹ khóc, đồ xấu xa...” Tiểu Quỷ Quỷ nhìn thấy Cố Tử Thành bước vào, xông tới như một viên đạn, bàn tay nhỏ cứ đẩy Cố Tử Thành, bắt anh đi ra ngoài.
Cố Tử Thành cảm nhận được cảm giác yếu ớt trên bàn tay nhỏ bé đang đẩy mình. Anh từ từ ngồi xổm xuống, cố gắng giống như bình thường, nắm lấy đôi bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891881/chuong-3549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.