Sở Vi hít thở sâu, dần bình ổn lại cảm xúc của mình. Cô gái đó muốn tìm chết vậy thì cứ để cố đi chết đi, không liên quan gì đến anh hết.
“Họp” Sở Vị nói rồi cầm văn kiện lên đi thẳng ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của Triệu Hân Hân, Vương Đại Kiểu đang kiêu căng ngồi đó, chờ Triệu Hân Hân lên tiếng xin lỗi mình.
Triệu Hân Hân đứng bên cạnh Vương Đại Kiều, nhận lấy cốc nước An Quả Nhi đưa tới, đặt xuống bên cạnh ông ta.
“Chú Vương, chuyện hôm qua là do cháu còn trẻ tuổi bồng bột chưa hiểu chuyện, vẫn mong chủ Vương có thể rộng lượng bỏ qua cho” Triệu Hân Hân cúi xuống, nói năng rất biết điều.
“Trong công ty này, cô phải biết ai là người cô có thể chọc vào còn ai là không chứ?” Vương Đại Kiêu ngạo mạn nói.
Triệu Hân Hân nhếch môi, sau đó lại nhận lấy tập văn kiện mà An Quả Nhi đưa tới, “Chú Vương, nếu chú đã không để ý đến chuyện ngày hôm qua nữa, vậy chúng ta cũng nói về chuyện này đi, chú cũng đã tiếp quản phòng kế hoạch gần mười năm nay rồi, chúng ta không nói xa, chỉ nói tới ba năm trở lại đây thôi, chú có thể giải thích một chút về phí nhà hàng hơn một nghìn vạn trên này là sao được không?” Triệu Hân Hân nói tới đây liền vứt đồng hóa đơn ra trước mặt Vương Đại Kiều.
Mặt Vương Đại Kiểu bỗng tái dại. Ông ta trợn trừng mắt nhìn Triệu Hân Hân, “Mày, mày có ý gì? Mày dám bảo tao tham ô?”
“Chú Vương, chú bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891856/chuong-3524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.