Chương trước
Chương sau
Sở Lạc Nhất lườm cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Trước khi chị bóp chết mày, lập tức biến khỏi tầm mắt của chị ngay.” Sở Lạc Nhất cũng muốn kết hôn lắm chứ, nhưng người kết hôn với cô đâu?
Hôn lễ của Sở Húc Ninh tuy được tổ chức ở thành phố Q, nhưng lại không có ai có thể đứng ra dàn xếp được, thế nên Sở Lạc Nhất đành phải một mình giải quyết hết tất cả.
***
Thành phố A.
Lúc Sở Húc Ninh và Sư Niệm về đến nhà mình thì cũng đã hơn chín giờ tối.
Sở Húc Ninh đi vào nhà, dép được để sẵn ở cửa. Trong nhà cũng được bày trí đơn giản, họ đều là những người không thích những thứ phức tạp.
Sư Niệm nằm vật ra sofa, nhìn anh đi vào: “Sao họ lại ra ngoài hết cả nhỉ, trước đó em cũng có nghe ai nói gì đâu.”
Sở Húc Ninh vào bếp rót nước, nghe thấy cô nói vậy cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, “Chắc trùng hợp.”
Sư Niệm bĩu môi, cô thấy trong group wechat đang thảo luận về cảnh quay đầu tiên, sau khi nhìn một lượt liền vội cầm điện thoại lên đọc nghiêm túc.
[Triệu Tư Niệm: Quay cảnh bảy mươi chín á? Sao tôi không biết chuyện này, không phải là bắt đầu quay từ cảnh đầu tiên sao?]
[Đạo diễn: Trước đó biên kịch có thay đổi tình tiết trong kịch bản gửi vào mail cho em rồi mà, em không biết à. Vì cảnh hôn lễ giả này vào đúng đợt đầu tháng ba, nếu chúng ta quay theo đúng tiến độ bộ phim thì đến lúc đó cũng là mùa hè rồi, cây cỏ khung cảnh cũng không phù hợp cho nên mới đẩy lên quay trước cho nó đúng dịp.]
[Chị Tám: Chuyện này thì chị biết, trước đó chị đã nhắc em rồi mà, em cũng có ý kiến gì đâu.]
Sư Niệm: “...”
Cô bị mất trí nhớ à?
Tại sao cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này vậy?
Chị Tám nói chuyện này với cô lúc nào?
Chẳng lẽ bị sảy thai cũng ngốc mất ba năm sao?
Nhưng chị Tám sẽ không lừa cô, chắc cô quên mất chuyện này rồi, không thể trách người khác được.
[Triệu Tư Niệm: Vậy được.]
[Chị Tám: Đúng rồi, chuyện của Lưu Mục chị đã bảo công ty giải quyết rồi. Thế nên trước khi có được bản quyền, các cảnh của Lưu Mục không thể quay được. Cảnh bảy mươi chín chỉ quay chỗ hôn lễ thôi, còn những cảnh nam chính xuất hiện thì phải chờ Lưu Mục giải quyết xong chuyện ký hợp đồng rồi mới có thể quay tiếp được.]
[Triệu Tư Niệm: Em cũng không có ý kiến gì hết, cảnh đó không phải sau hôn lễ anh ta mới xuất hiện sao? Là cảnh trong phòng, không cần ngoại cảnh.]
Sở Húc Ninh đặt ly nước lên bàn. Vừa ngồi xuống, Sư Niệm đã ngả người lên đùi anh.
“Làm sao thế?”
“Bỗng dưng thay đổi thứ tự quay, nhưng trước đó không có ai nói với em cả.” Sư Niệm đáp. Lúc này cô đang nói chuyện riêng với chị Tám về chuyện váy cưới. Trước giờ cô chẳng thích trang phục của đoàn làm phim tẹo nào.
Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn một cái, không lên tiếng.
“Lần này sao chị Tám lại chịu khó thế nhỉ, ngay đến cả váy cưới cũng chuẩn bị cho em rồi, thật ra em thích cái bộ mà lần trước bọn mình chụp ảnh cưới ấy.” Sư Niệm thở dài nói, “Nhưng tiếc là lại để ở thành phố B mất rồi.”
Sở Húc Ninh cau mày, “Anh đi lấy cho em nhé?”
“Không cần đâu, cũng có phải em kết hôn thật đâu.” Sư Niệm biết chị Tám chuẩn bị xong cả rồi liền để điện thoại lên bàn, đứng dậy bò lên người Sở Húc Ninh, ôm cổ anh: “Lần này em đi chắc phải lâu lắm mới về được, nhớ anh thì phải làm sao đây?”
“Anh có một đợt huấn luyện dã ngoại khép kín, một tháng.” Sở Húc Ninh nói xong hôn chóc lên môi cô một cái.
Sư Niệm thở dài, đưa tay lên vuốt ve mặt anh: “Được rồi, lại mỗi người một ngả rồi.”
Sở Húc Ninh nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Không có hôn lễ, em có thấy hụt hẫng không?” Sở Húc Ninh khẽ hỏi, không hiểu sao anh cứ có cảm giác Sư Niệm nghe không hiểu lời này của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.