Sư Niệm đi đến cửa vẫn còn suy nghĩ xem người bên ngoài rốt cuộc là ai. Khi mở cửa ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài cô liền sửng sốt một chút, sau đó mới nhìn ra phía sau, không phát hiện ra bất cứ người nào mới xác định người gõ cửa là Sở Húc Ninh, “Anh không mang chìa khóa à?”
Sở Húc Ninh vào cửa, sau đó quay lại nhìn cô đóng cửa lại, “Em ở nhà còn bắt anh phải tự mở cửa à?”
Ặc?
Sư Niệm chớp mắt, nói vậy thật là ngượng quá đi!
Nhưng nghe vào tai lại thấy hạnh phúc khác thường!
Cho nên Sư Niệm cúi đầu nở nụ cười. Có điều khi nhìn thấy Sở Húc Ninh đằng trước dừng lại, cô nhìn theo tầm mắt của anh, vừa hay nhìn thấy chiếc đàn đã được lắp xong.
Sư Niệm thấy Sở Húc Ninh nhíu mày, vội vàng nói, “Cái này, cái này là quà sinh nhật em tặng anh, cho nên~”
“Đàn piano?” Sở Húc Ninh hình như có chút không hiểu nổi suy nghĩ của vợ mình. Anh quanh năm suốt tháng cũng chỉ về nhà để nghỉ ngơi một lúc, nhưng vợ anh lại tặng đàn cho anh, thật là quái dị.
Sư Niệm chớp mắt, “Anh đàn hay lắm mà!”
“Nơi này cách âm cũng không được tốt, em muốn tầng trên tầng dưới đến phàn nàn à?” Sở Húc Ninh quay lại nhắc nhở Sư Niệm.
Sư Niệm: “...”
Chưa hề nghĩ tới!
Nhưng cô đã mua mất rồi, còn làm sao được?
“Nhưng mà...” Sư Niệm có chút mất mát, còn tưởng là anh ấy sẽ thích chứ.
Đối với Sở Húc Ninh, đàn piano không có thích hay không, anh chỉ thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891809/chuong-3477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.