Sở Lạc Nhất không biết nấu mà chỉ biết ăn cho nên đành đứng nhìn Cố Tỉ Thành nấu nướng: “Em muốn ăn tôm đất cay, nghêu cũng phải cay, cua hấp, tôm nướng muối tiêu, còn nữa còn nữa, chắc anh cũng biết nấu canh rong biển nữa nhỉ.” Sở Lạc Nhất cố ý nói lớn tiếng.
“Sao nhóc con như cháu chẳng có tí lễ phép nào thế hả? Không biết tôn trọng người già sao?” Bà lão hừ một tiếng: “Mau mau đi ra đi, đừng quấy rầy cháu ngoan của tôi nấu cơm!” Bà lão nói rồi bước đến đẩy người đi.
Sở Lạc Nhất cười híp mắt đi ra ngoài. Cô đang chờ bà lão đích thân đến tìm cô đây.
“Bà ngoại ơi, bà đẹp như vậy thì để cháu vẽ tặng bà một bức tranh nhé! Cháu chỉ cần vẽ đơn giản cũng đã đẹp lắm rồi, thật đấy!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, sau đó không đợi bà lão có đồng ý hay không đã chạy tót lên lầu lấy bàn vẽ của mình.
Bà lão nhìn Sở Lạc Nhất chạy đi thì hài lòng nở nụ cười.
“Mẹ cháu đã nói với bà rồi! Thích thì chính là thích! Bà cứ nín nhịn như thế để làm gì?” Cố Tỉ Thành ở phòng bếp nói vọng ra.
“Nấu cơm của cháu đi, lắm lời thế, nhớ kỹ mấy món mà con bé thích ăn đấy!” Bà lão trừng mắt nhìn cậu cháu ngoại của mình, thấy Sở Lạc Nhất xuống đến nơi thì quả quyết im lặng.
Sở Lạc Nhất cầm bàn vẽ xuống rồi tìm một chỗ để bà lão ngồi làm mẫu, sau đó cô cũng tìm một chỗ để ngồi vẽ.
Cố Tỉ Thành ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891793/chuong-3461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.