Sở Lạc Nhất khẽ đẩy anh ra, ngồi xuống mép giường nhìn anh.
“Cố Tỉ Thành, em muốn nói chuyện với anh.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
Cố Tỉ Thành thoáng khựng lại, vết thương đau rát không thôi, nhưng giờ đến cả tim anh cũng đau theo. Anh khẽ mím môi, sau cùng đáp lại: “Em nói đi.”
“Cố Tỉ Thành, em không thích người nói lời không giữ lời.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.
Cố Tỉ Thành hơi cụp mắt, thân phận này của anh đã được định rằng mọi lời hứa của anh đều là giả rồi.
“Em cũng không thích người cứ hở tí ra là bất ngờ biến mất.”
Cơ thể Cố Tỉ Thành căng lên, anh lặng lẽ ngồi dậy, khẽ dựa vào gối.
Anh... chính là người thường xuyên bất ngờ biến mất.
“Em không thích chờ đợi, em không thích chờ đợi không mục đích, đã thế còn phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng thẳng dậy.
Cố Tỉ Thành đưa tay lên nhưng khi giơ đến giữa không trung lại không tiếp tục hướng về phía trước nữa.
Anh bắt đầu nghi ngờ. Anh còn tư cách để nắm bàn tay ấy nữa hay không?
Sở Lạc Nhất cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang run lên của anh, con tim như bị ai đó hung hăng cào xé.
“Em không thích cảm giác vào lúc em đau khổ nhất anh lại không thể ở bên em. Em ghét chết đi được.” Sở Lạc Nhất bỗng hét lên.
Sở Vi vốn tưởng xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đứng dậy đi tới cửa lại nghe thấy tiếng bên trong truyền ra. Cậu liền quyết định không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891785/chuong-3453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.