Sở Húc Ninh đặt tay lên vai cô, “Lát nữa con đi cùng cô ấy xem sao.”
“Em không đi đâu.” Sư Niệm phản bác theo bản năng. Cô không muốn Sở Húc Ninh phải cùng cô đón nhận ánh mắt ấy từ ông bà nội.
Phản ứng của Sư Niệm quá dữ dội, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Sư Niệm cúi đầu, siết chặt ngón tay mình, sau đó quay người đi lên tầng.
Cố Tiểu An bảo Sở Húc Ninh đi theo cô. Sở Húc Ninh cũng đang định làm như vậy.
“Nhà họ Sư năm năm trước đã tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ với đứa cháu gái này, em nhắc chuyện đó, con bé chịu sao nổi?”
“Tại sao thế? Niệm Niệm không phải cháu gái ruột duy nhất của họ sao?” Cố Tiểu An thắc mắc hỏi vặn lại.
“Sư Hạ Dương là con trai độc nhất trong nhà. Triệu Dương Dương chỉ để lại cho anh ta một đứa con gái như thế, Sư Hạ Dương cả đời không chịu kết hôn, em cảm thấy đôi vợ chồng già nhà họ Sư có thể thích được đứa trẻ này sao?” Sở Lăng Phong nói, gõ nhẹ lên đầu vợ mình, “Sao càng lớn thể tích não em càng nhỏ vậy?”
Cố Tiểu An: “...”
Sư Niệm quay về phòng ngủ, ngồi bệt xuống giường, Sở Húc Ninh bước vào rồi đóng cửa lại, “Ba mẹ ở bên ngoài, sao em đột nhiên chạy vào đây?”
Sở Húc Ninh không có ý trách mắng cô, anh chỉ cảm thấy làm như thế không hay lắm.
Sư Niệm cúi đầu vặn vặn ngón tay, không nói năng gì.
Sở Húc Ninh ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô gái đang dùng tay này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891774/chuong-3442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.