Sư Niệm nắm chặt đũa, chờ anh lên tiếng.
Sở Húc Ninh ăn cơm xong buông đũa xuống, “Sau khi con với Niệm Niệm kết hôn vẫn chưa ăn cơm với ba vợ lần nào, con muốn mấy ngày tới nhà ta mời ba vợ ăn một bữa cơm.”
Sư Niệm ngẩng phắt đầu lên, nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sở Lăng Phong cũng không có ý kiến gì, “Chuyện nên làm, đáng ra chúng ta nên tới tận nơi xin cưới mới đúng. Niệm Niệm, ngày mai ba con có thời gian không?”
Lúc này Sư Niệm đang ngẩn ra vì câu nói của Sở Húc Ninh. Anh nói vậy liệu có phải ý là anh sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa đúng không?
Cố Tiểu An thấy dáng vẻ này của Sư Niệm liền biết chắc mới đầu là Sư Niệm nhắc tới chuyện này nhưng Sở Húc Ninh không nói gì, cho nên con bé mới đau lòng như vậy. May mà con trai cô không tiếp tục phạm sai lầm nữa.
“Thế để sáng mai mẹ đi chuẩn bị một chút quà mang tới nhà thông gia nhé.” Cố Tiểu An vội nói.
“Mẹ, không cần đâu ạ, con...”
“Chuyện này không giống nhau à, lúc xin cưới không thể qua loa đại khái được, sính lễ cũng phải chuẩn bị chứ.” Cố Tiểu An cắt ngang lời Sư Niệm, cuối cùng cô cũng buông được hòn đá trong lòng xuống rồi, “Niệm Niệm, mai dì con có tới không?”
“Con vẫn chưa hỏi ạ, nếu dì con đang ở thành phố A thì con sẽ mời dì tới.” Sư Niệm khéo léo đáp.
“Đúng là phải mời chứ, con được dì con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891771/chuong-3439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.