Tiểu Lưu vừa nghe thấy cái giọng này thì cả người run bắn lên.
Trong bộ đội có ai mà không biết Sư Niệm là con gái độc nhất của Sư Hạ Dương, là hòn ngọc quý trong tay ông.
“Báo cáo tư lệnh, đúng là như vậy.”
Tiểu Lưu vừa mới nói xong thì đầu bên kia liền cúp máy.
Sư Hạ Dương đưa điện thoại trả lại cho thiếu tướng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Tư lệnh, Niệm Niệm không có việc gì.”
Sư Hạ Dương căng cứng cả người, sau đó sải bước đi ra ngoài.
“Tư lệnh!!! Tư lệnh...!!!”
Sư Hạ Dương quay đầu nhìn người chạy theo mình: “Mấy chục năm tôi chưa từng xin nghỉ phép, bây giờ nghỉ phép mấy ngày cũng không có vấn đề gì chứ! Tôi nợ con gái tôi nhiều năm như vậy cũng nên đưa con bé quay về rồi.” Sư Hạ Dương nói xong cũng đã bỏ đi mất.
***
Ban đêm lại có một trận tuyết nữa, may mắn nó không lớn như trận tuyết lúc đầu.
Sở Húc Ninh đem áo khoác choàng lên vai Sư Niệm rồi ôm cô vào lòng, để cô nghỉ ngơi.
“Sao anh lại đến đây thế?” Sư Niệm nhỏ giọng hỏi.
“Anh tới quân khu họp, lúc quay về bọn họ có nói thời tiết bên này không tốt nên anh lo lắng.” Sở Húc Ninh vừa nói vừa hôn nhẹ lên trán cô: “Về sau em không được như vậy nữa, anh đã bị em dọa chết khiếp rồi đấy biết chưa hả?”
“Em tới chỗ này cũng không hoàn toàn là vì giận dỗi với anh mà. Em thật sự muốn làm vài việc cho các chị em.” Sư Niệm nghiêm túc nói. Cô nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891762/chuong-3430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.