Không lâu sau Mã Nhã cũng đi lên giúp đỡ. Lúc đầu anh quay phim còn cảm thấy lạnh nhưng hiện lại chỉ cảm thấy nóng muốn chết. Do hai cành cây tạo thành hình tam giác nên lượng tuyết trượt xuống đã ít hơn nhiều. Tuyết trên núi cũng đã trượt xuống gần hết, cho nên bọn họ chỉ cần đem toàn bộ chỗ tuyết đọng này đẩy sang hai bên là ổn rồi.
“Em gái còn nhỏ tuổi mà biết làm việc ghê!” Mã Nhã vừa bận bịu giúp đỡ vừa cười nói.
“Không làm thì sẽ không còn mạng mà sống đâu! Em ấy mà, sợ chết lắm!” Sư Niệm cười đáp, thế nhưng chỉ có một mình cô biết rằng cô muốn sống là để về nói cho Sở Húc Ninh rằng, anh nhìn đi, em cũng có thể tự cứu lấy mình, em không cần anh lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh để bảo vệ em.
Xử lý tuyết đọng đâu vào đấy, cuối cùng căn nhà nhỏ cũng lộ ra dáng vẻ vốn có của nó. Sư Niệm nhảy khỏi nóc nhà, sau đó dùng xẻng đẩy cây đại thụ sang một bên rồi nhìn nó lăn xuống dưới, rồi lại đẩy một cây đại thụ bị khác đang bị vùi trong tuyết ra. Cho đến khi chắc chắn căn nhà nhỏ đã không còn gì nguy hiểm thì Sư Niệm mới xem như hoàn toàn yên tâm.
“Chị ơi, Chu Binh, hai người xuống đi, không sao nữa rồi!” Sư Niệm đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn hai người bên trên rồi lớn tiếng nói.
Người phía trên đáp lại một tiếng rồi xoay người cũng định xuống dưới.
“Rầm...”
“Em gái nhà họ Sư cẩn thận...!!!”
“Cô Triệu...!!!”
Sư Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891757/chuong-3425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.