Sư Niệm nhịn không được cứ nhìn ra bên ngoài mãi, chỉ trong khoảng mười phút mà trời đã tối sầm lại.
Mã Nhã nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ rồi kéo Sư Niệm đứng lên: “Chúng ta phải nhanh chóng xuống núi thôi, nếu không sẽ không xuống được mất!” Mã Nhã vừa nói vừa vội vàng vào báo với lão chiến sĩ một tiếng.
Thế nhưng bọn cô vừa mới chỉ xoay người định đi thì đã bị lão chiến sĩ gọi giật lại: “Không được xuống! Không được xuống!”
Lão chiến sĩ vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: “Mây đen quấn quanh núi, không phải tuyết lở thì cũng bị tê liệt rồi, bây giờ không thể xuống núi được!”
“Ông ơi, ông nói vậy là có ý gì?” Anh quay phim vừa nhảy nhảy làm ấm người vừa hỏi.
Sư Niệm quay đầu nhìn anh ta một cái rồi trả lời: “Nói chính xác thì là mây đen cuộn quanh núi thì sẽ có tuyết lở hoặc là vùng núi đó có thiên tai.”
Anh quay phim run lên, may mà bọn họ không xuống núi.
Lão chiến sĩ nói xong, Mã Nhã cũng không vội vàng xuống núi nữa mà đi lấy một cái pháo hoa ra. Đây là tín hiệu báo cho những người dưới chân núi biết hôm nay cô sẽ không xuống núi, trên đường có nguy hiểm.
“Họ biết chị không về sẽ giúp chị chăm sóc con và mẹ chồng của chị, không có họ chắc chị cũng không thể kiên trì được đến bây giờ.” Mã Nhã mỉm cười nói.
Căn nhà của lão chiến sĩ không lớn, khắp nơi đều có bóng dáng của quân nhân, giường đơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891754/chuong-3422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.