Kiều Vi Nhã cúp điện thoại của Sư Niệm rồi nhìn Sở Lạc Duy, “Đàn ông các cậu không có một ai tốt đẹp cả.”
Sở Lạc Duy: “...”
Cậu nằm im cũng trúng đạn à?
“Có bản lĩnh thì cậu đi mà nói với Sở Húc Ninh ấy, cậu nói tôi làm gì?” Sở Lạc Duy không hài lòng. Cậu đối xử với cô chưa đủ tốt hả? Sao lại biến thành đàn các cậu không có một ai tốt đẹp rồi?
“Tôi không có bản lĩnh đó, cho nên tôi chỉ dám mắng cậu thôi.” Kiều Vi Nhã nói rất thản nhiên.
Sở Lạc Duy: “...”
Nói hay lắm, cậu không còn gì để phản bác nữa.
“Kiều Vi Nhã, cậu cũng biết nhẫn nhịn như thế cơ đấy.” Sở Lạc Duy bật cười trào phúng, đưa tay cầm lấy điện thoại.
“Làm gì vậy?” Kiều Vi Nhã tò mò nhìn Sở Lạc Duy thấy cậu ấn một dãy số.
“Ông đây trước nay chưa từng gánh họa cho ai đâu đấy.” Muốn cậu làm hiệp sĩ đổ vỏ, mơ hão vừa thôi, cho nên cậu quyết đoán bấm số gọi Sở Húc Ninh. Người nhận cuộc gọi là cảnh vệ của Sở Húc Ninh. Khi cảnh vệ nói sẽ gọi Sở Húc Ninh, Sở Lạc Duy điềm nhiên đáp lời, “Thôi khỏi, báo với anh ấy thứ sáu này Tây Tạng có tuyết lở là được.”
“Hả?” Cảnh vệ khựng lại, “Thứ sáu này Lữ đoàn trưởng phải đi Tây Tạng hả, anh ấy không nói với tôi.”
“Không cần anh ấy nói với anh, anh nói với anh ấy là được.” Sở Lạc Duy nói rồi ngắt điện thoại luôn.
Kiều Vi Nhã chớp mắt, chuyện này cậu làm tốt lắm! Cho cậu một like!
“Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891749/chuong-3417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.