Mà khi Sư Niệm đang tức đến mức muốn bùng nổ, thì Sở Húc Ninh cũng không kém cạnh là bao.
Cô vợ nhỏ trước nay cái gì cũng nghe anh đột nhiên không nghe lời anh nữa, anh sắp tức đến mức cho nổ cả cái quân doanh này rồi đấy, biết không hả?
Cho nên, trong thời gian Sư Niệm đi thực hiện phỏng vấn, cả quân doanh bị Lữ đoàn trưởng chỉnh đốn đến mức phát rồ phát dại, huấn luyện từ sáng đến tối, luyện mà không chết thì phải luyện tiếp.
Tần Thiếu Bạch giữ nguyên thái độ xem kịch hay để quan sát tất cả mọi việc. Anh ta muốn xem khi nào người đàn ông này cho nổ cả quân doanh.
“Cậu không đi huấn luyện đi còn đứng đây làm gì?” Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Tần Thiếu Bạch, sắc mặt không ra làm sao hết, hơn nữa vẻ “không ra làm sao” ấy rất rõ ràng.
“Cậu có chắc là họ không cần nghỉ ngơi ra ngoài thư giãn trước khi tàn tật hết không? Đi Quý Châu, đi Tứ Xuyên hay đi đâu đó chẳng hạn.” Tần Thiếu Bạch dựa người vào xà đôi, mỉm cười và nói.
Sở Húc Ninh tặng cho anh ta một ánh mắt “tự hiểu đi” rồi nhìn về phía thao trường, “Chưa ăn sáng hả? Đôi giày tự chạy còn nhanh hơn các cậu, định lên chiến trường đưa đầu cho người ta phải không? Nhanh lên...”
Tần Thiếu Bạch: “...”
Thương các chiến sĩ kia quá.
Lúc này Cố Tỉ Thành vẫn đang ở trên đỉnh núi đợi vợ mình lên đó. Anh đi đường tắt, cho nên lên núi khá nhanh.
Mà Sở Lạc Nhất cũng không phải chậm chạp. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891747/chuong-3415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.