Cố Tỉ Thành nhìn khuôn mặt viết hai chữ “ngượng ngùng” rất to kia, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, “Nhớ ra rồi à?”
Sở Lạc Nhất cười, nụ cười này tuyệt đối vô cùng gượng gạo.
“Em, em giận đến mức đầu óc hồ đồ rồi, nhưng sao mẹ anh lại lấy tranh của em đi tham gia cuộc thi làm gì?” Sở Lạc Nhất rất buồn bực. Mẹ chồng lấy tranh của cô đi thi sao không nói trước với cô một tiếng chứ?
Cố Tỉ Thành hừ một tiếng, đưa tay cầm lấy điện thoại của mình, gọi cho Diệp Ngữ Vi.
“Mẹ, mẹ lấy tranh của Nhất Nhất đi thi ạ?” Cố Tỉ Thành hỏi thẳng vào vấn đề.
“Ừ, sao thế?”
Cố Tỉ Thành: “...”
Sở Lạc Nhất: “...”
Sao thế?
Lẽ nào mẹ không cảm thấy chuyện này rất to tát sao?
Tại sao không thể nói trước với cô một tiếng, như thế cô sẽ tức đến mức nổ tung đó.
“Không phải chứ, mẹ à, mẹ lấy tranh đi thi sao không nói trước với con một tiếng?” Cố Tỉ Thành an ủi cô vợ sắp nổ tung của mình, anh hỏi lại.
“Lúc đó mấy đứa đang bận diễn tập quân sự mà, hơn nữa cuộc thi lần này có hợp tác với ngân hàng của ba con, giải nhất sẽ được giải thưởng năm triệu lận đó.” Diệp Ngữ Vi càng nói càng thản nhiên.
“Thế rồi sao, mẹ thiếu tiền à?” Cố Tỉ Thành vô cùng bất lực.
“Ba con nói để tiền ở ngân hàng cũng mốc ra, chi bằng đi tham gia cuộc thi, như thế có thể quyên góp tiền thưởng cho việc kiến thiết vùng thiên tai. Hơn nữa ba con còn bảo, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891745/chuong-3413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.