Lúc Sở Lạc Duy đến công ty, mặt mũi sầm sì hết cả lại. Cả công ty đang tăng ca, ai cũng đầy vẻ lo sợ.
“Trừ phòng Điện Ảnh ra thì tất cả tan làm hết đi.” Sở Lạc Duy lớn tiếng nói, bước vào thang máy, “Họp tất cả tổ một và tổ hai của phòng Điện Ảnh.”
Sở Lạc Duy bước vào thang máy. Kiều Vi Nhã quả quyết chọn ở lại phía dưới, nhìn bọn họ đi lên.
Sở Vi chờ thang máy lên rồi mới đứng bên cạnh Kiều Vi Nhã hỏi, “Đứng đây làm gì, không lên à?”
“Đi nghe chửi à? Cậu ta mà điên lên thì ngay đến cả họ hàng cũng không nhận đâu, còn lâu em mới đi tìm chết.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, quyết định tìm một chỗ ngủ một lúc.
Lần này Sở Lạc Duy đúng là chỉ hận không thể lật tung cả phòng Điện Ảnh lên, nhưng việc này cũng không thay đổi được bi kịch của phim mới đầu năm nay.
Sở Lạc Duy mắng đến nửa buổi tối mới thả người đi nghĩ cách.
Lúc Kiều Vi Nhã mang cơm lên, Sở Lạc Duy đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Sở Lạc Duy là thiên tài hiếm thấy, đây là chuyện rất nhiều người biết, vậy mà lần này lại xảy ra sai sót lớn như vậy, biết bao người đang chờ để chế giễu cậu. Nhưng điều Sở Lạc Duy để ý nhất chính là cái nhìn của ba mình.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng phạm sai lầm, nhưng lần này lại phạm phải một lỗi ngu xuẩn như vậy.
Bởi vì lúc trước đã tạm dừng bộ phim của Cổ Nguyệt nên cậu đã tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891739/chuong-3407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.