Ăn cơm trưa xong, Sở Lạc Nhất đi đến hội trường để giúp đỡ, Cố Tỉ Thành đi sắp xếp công vệc trong kỳ nghỉ lễ Tết Dương Lịch này.
Sư Niệm cũng ăn cơm trưa xong mới tới, lúc này cô còn đang ở phía sau để diễn tập, để cho mọi người được xem một màn biểu diễn hay nhất.
Sư Niệm thấy Sở Lạc Nhất rầu rĩ không vui đi qua bên này thì vừa chỉnh âm cho piano vừa ngẩng đầu nhìn ai đó đang dựa vào cây đàn: “Em làm sao thế?”
“Hình như em khiến em bé đáng thương kia bị tổn thương mất rồi. Đó là con gái của sư phụ em. Cô ấy gửi tin nhắn cho em mà em lại bảo cô ấy tự chơi một mình đi, sau đó thì chẳng thấy tăm hơi đâu nữa!” Sở Lạc Nhất dựa vào đàn than thở ỉ ôi với Sư Niệm: “Ai biểu diễn đàn piano thế? Chị à?”
“Em nghĩ nhiều quá rồi.” Sư Niệm chỉnh âm xong xuôi liền cầm bản nhạc cất đi.
Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua, trên bản nhạc chỉ có các nốt nhạc chứ không có lời bài hát: “Rốt cuộc cũng đến phiên chị rồi?”
Sư Niệm nhướng mi.
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng: “Cái đàn này là chuẩn bị cho anh Húc Ninh chứ gì?” Sở Lạc Nhất cười xấu xa, nói tiếp: “Đây đúng là một công đôi việc nha, nhưng mà tại sao chị biết anh Húc Ninh biết chơi đàn piano thế?”
“Mẹ nuôi của em nói, lúc anh ấy được mười tuổi đã chơi đàn đến cấp mười rồi.” Sư Niệm nhấn xuống một phím đàn: “Nhưng mà chị chưa bao giờ được nghe.”
Sở Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891729/chuong-3397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.