Sở Lạc Nhất nhìn ai kia bị mình chọc cho tức đến nỗi mặt biến thành màu gan heo thì chậc lưỡi một tiếng, sau đó đi đến một cửa hàng tơ lụa.
Lục Tư Thần hừ một tiếng rồi cũng theo vào: “Cô vào chỗ này làm quái gì?”
“Mua quà cho sư phụ tôi, tôi nhớ mấy ngày nữa là sinh nhật của bà ấy rồi chứ đâu có giống người nào đó còn không thèm nhớ kỹ sinh nhật của mẹ mình, haizzz...”
“Ai nói tôi không nhớ chứ? Tôi bảo cô đi cùng chính là vì...” Lục Tư Thần đang nói đột nhiên khựng lại, sau đó hung hăng quay sang trừng mắt với Sở Lạc Nhất: “Sao cô lại xấu xa thế hả?”
Sở Lạc Nhất cười khẩy một tiếng, quay sang nhìn cô gái vẫn đang nhìn chằm chằm thứ trên tay của cô.
Rốt cuộc thì người này cũng chỉ muốn hiểu về mẹ của mình nhiều hơn nhưng lại không muốn cho người khác biết, chỉ sợ người khác sẽ nhìn thấu tâm tư bản thân.
Cách sống như thế này cũng thật hèn nhát.
Sở Lạc Nhất vừa chọn từng cái một vừa nói: “Tôi cảm thấy sư phụ của tôi khá thích cảnh sông nước. Bà ấy thích vẽ tranh sơn thủy thì chắc cũng thích mấy thứ liên quan đến sơn thủy đấy, cô nghĩ sao?”
Sở Lạc Nhất đột nhiên quay đầu lại, khiến Lục Tư Thần đang lén lút nhớ kỹ thoáng giật mình, sau đó cô nàng vội vàng lui về phía sau một bước rồi trầm giọng nói: “Làm sao tôi biết được bà ấy thích cái gì chứ? Cô nhanh lên, muốn mua cái gì thì mua đi!”
Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891727/chuong-3395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.