Sở Húc Ninh bắt đầu cúi gằm đầu ăn cơm, nhưng bàn tay đang nắm đũa gần như đã nổi hết gân xanh lên.
Sư Niệm trông thấy thế thì hài lòng không thôi cho nên tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.
Đau lòng rồi chứ gì, chua xót rồi chứ gì!
Đáng đời!
Hai người đều im lặng trong suốt bữa ăn. Sở Húc Ninh tự động thu dọn bát đũa, còn Sư Niệm thì mặc đồ ra ngoài.
“Đi đâu thế?” Sở Húc Ninh hỏi.
“Có hẹn với Tần Thiếu Bạch tám giờ gặp nhau ở thao trường.” Sư Niệm vừa thay giày vừa nói, nhưng cô không hề nói cho anh biết rằng Tần Thiếu Bạch hẹn cô chỉ vì muốn thi bắn súng với cô.
Quả nhiên, lúc Sư Niệm vừa đóng cửa, Sở Húc Ninh vẫn cầm mâm đứng ngẩn ra đó.
Sư Niệm vừa đóng cửa vừa nghĩ, anh mà cũng có lúc thế này hả?
Đúng là đáng đời!
Lúc Sư Niệm ra đến thao trường, Tần Thiếu Bạch đã ở đó luyện súng, xung quanh vẫn còn người của bộ đội đặc chủng vẫn đang tiếp tục luyện tập. Trong lữ đoàn này có một bộ phận là bộ đội đặc chủng, một bộ phận là bộ đội thường cho nên hầu hết thời gian họ đều tách ra để luyện tập.
Sư Niệm nhét hai tay trong túi áo, lúc đi tới liền vỗ lên vai Tần Thiếu Bạch một cái, “Chắc không phải là anh chưa ăn cơm đấy chứ.”
“Đang chờ người đẹp mà.” Tần Thiếu Bạch cười đáp, “Tôi còn tưởng là em sẽ không đến cơ, không phải Sở Húc Ninh về nhà rồi à?”
Sư Niệm cầm súng trên giá lên ướm ướm, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891717/chuong-3385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.