Sư Niệm bị Sở Húc Ninh kéo ra khỏi hội trường, bên ngoài hội tường là một con đường nhỏ, hai bên trồng cây dương, có thể xem như đây là một khu rừng dương nhỏ.
Sở Húc Ninh sải bước rất lớn. Sư Niệm buộc phải tăng tốc thì mới có thể đuổi kịp được anh.
“Anh làm gì thế hả?” Sư Niệm hỏi, nhưng người phía trước vẫn không hề có ý định dừng lại.
Thỉnh thoảng có chiến sĩ nhìn họ rồi lại vội vàng dời ánh mắt.
Sở Húc Ninh cũng muốn biết rốt cuộc thì mình đang làm gì. Nhìn thấy cô và Tần Thiếu Bạch ở cạnh nhau, ngọn lửa trong lòng anh liền không thể nào khắc chế nổi.
Hai người ra khỏi hội trường khoảng tầm trăm mét. Sư Niệm thật sự không thể theo nổi nữa cho nên đã hất mạnh tay anh ra, loạng choạng một cái rồi đứng vững lại, bực dọc nhìn người phía trước cũng mới đứng lại, cô xoa xoa cổ tay mình.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây? Em đang bận lắm đấy.” Sư Niệm thấy hơi bực mình, hơn nữa rõ ràng cũng đã thể hiện sự bực tức của mình ra ngoài.
Sở Húc Ninh nhìn bộ dạng giận dữ của cô. Trước đây Sư Niệm tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng giờ cô bắt đầu thấy mất kiên nhẫn với anh rồi sao?
Cảm xúc này một khi xuất hiện, Sở Húc Ninh cảm thấy nó dần tăng lên đến mức anh không thể khống chế lại được nữa.
Sở Húc Ninh thâm trầm nhìn Sư Niệm. Sư Niệm cũng đang nhìn anh.
“Nếu anh không có chuyện gì thì em quay về làm nốt việc đây. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891715/chuong-3383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.