Vốn dĩ anh định sau khi quay về sẽ xử lý chuyện của Lục Tư Thần, không ngờ bị lỡ lại vì chuyện tập huấn mùa đông. Bây giờ thì hay rồi, hai người họ đánh đuổi tới một chỗ rồi.
Cố Tỉ Thành tìm mấy chỗ, sau cùng ở anh nhìn thấy một cô gái đang khóc ngồi đối diện một cô gái đang cười từ bên ngoài quán cà phê.
Cố Tỉ Thành không khỏi cảm thấy, sức chiến đấu của vợ mình cũng quá mạnh mẽ.
Sở Lạc Nhất nhìn cô gái đối diện vừa khóc lóc kể hết nào chuyện cô ta bị mẹ vứt bỏ, đến chuyện bố cô ta vì thể diện mà sống chết không chịu mặt dày mày dạn theo đuổi mẹ cô ta, để cô ta thui thủi cô độc suốt bao nhiêu năm. Cô ta có một người để thích, lớn lên lại bị người ta cướp mất. Mà người cướp mất không phải ai khác, chính là cô gái mà mẹ cô ta thích nhất, thích hơn cả con gái ruột của bà. Số phận của cô ta còn đắng chát khổ sở hơn cả cây thuốc hoàng liên.
Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật, cô không ngừng đưa khăn giấy cho cô ta, “Ba cô không chịu mặt dày thì cô mặt dày lên, mẹ cô không đuổi cô đi cơ mà?”
“Bà ấy bay khắp các nơi trên thế giới, lúc đó tôi chưa thành niên, làm sao đuổi theo được?” Lục Tư Thần kêu ầm lên, “Lúc đó bà ấy dẫn cô đi khắp thế giới đúng không?” Lục Tư Thần kêu lên rồi lấy từ trong túi xách ra một quyển sổ ghi chép, ném tới trước mặt Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891707/chuong-3375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.