Sở Lạc Duy đậy tấm gỗ lại, để Tát Phổ Man hoàn toàn yên nghỉ ở chốn này.
Khi họ quay về, cơ thể Kiều Vi Nhã vẫn còn cứng ngắc. Sở Lạc Duy nhìn cô như người mất hồn, lặng lẽ lấy một chiếc khăn ấm ra lau tay giúp cô.
Thím A Y Cổ Lệ ở bên ngoài nói với họ rằng, Đa Cát ngất trong tuyết, đã được người ta đưa đi rồi.
“Con bé không sao chứ?” Thím lo lắng nhìn Kiều Vi Nhã như người mất hồn hỏi, “Thời tiết này mà ra ngoài sẽ lạnh cóng mất.” Lúc này thím nói tiếng Hán, Sở Lạc Duy cũng hiểu được, “Thím đi lấy gừng với đường cho hai đứa, hôm nay đúng là không yên ổn mà.”
Sở Lạc Duy thấy thím đi ra ngoài mới bế Kiều Vi Nhã về giường, sau đó đắp chăn cho cô, “Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi.” Sở Lạc Duy ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên, đôi mắt to vô hồn nhìn Sở Lạc Duy, sau đó đột ngột nhào vào lòng cậu mà gào khóc, “Không bao giờ muốn đón sinh nhật nữa, ông nội không bao giờ về nữa rồi.”
Kiều Vi Nhã khóc nấc lên, vốn dĩ được coi là một sinh nhật hạnh phúc, không ngờ lại biến thành sinh nhật mà cô không thích nhất.
Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bàn, còn nửa tiếng nữa mới đến mười hai giờ, sinh nhật của cô còn chưa qua hết, nhưng cô đã nhận được tin dữ buồn nhất rồi.
“Lá rụng về cội, coi như ông nội thực hiện được nguyện vọng của ông rồi.” Sở Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891687/chuong-3355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.