Mà lúc này, Sở Lạc Duy đã lặng lẽ dẫn người đuổi tới nơi.
Hai anh em nhà kia sợ hết hồn vì câu nói của Kiều Vi Nhã, lúc này đang định mang linh dương hoang dã săn được trên núi đi giao dịch, nhưng không ngờ rằng vừa ra đến cửa đã gặp phải Sở Lạc Duy và chiến sĩ cảnh sát biên giới đuổi kịp tới.
Người em trai kinh hãi, ném đồ qua một bên rồi chạy về phía sau.
“Đứng lại, đứng lại...”
Do động tĩnh bên ngoài, chú Vượng Châu và thím A Y Cổ Lệ trong nhà vội vàng chạy ra đã nhìn thấy con trai lớn bị vài chiến sĩ giải phóng quân giữ chặt dưới đất.
Kiều Vi Nhã chạy tới bên cạnh Sở Lạc Duy, cười tít cả mắt với cậu, “Mau khen tôi đi, mau khen tôi đi.”
“Đồng chí, đây là bạn gái cậu hả, dễ thương thế.” Đại đội trưởng bắt được người đứng dậy vừa cười vừa nói.
Sở Lạc Duy đưa tay ôm Kiều Vi Nhã vào lòng, “Vợ chưa cưới.”
Đại đội trưởng khựng lại, nhưng lại mau chóng bật cười. Đồng chí này nhỏ tuổi mà tính chiếm hữu cao quá.
“Chúng tôi dẫn hai người này về trước, chuyện hôm nay may mà có hai người, đồng chí khi nào có thời gian thì qua chỗ chúng tôi làm biên bản nhé.”
“Hai người? Không phải ba người sao?” Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Đáng ra phải là ba người chứ.”
Mà lúc này, A Y Cổ Lệ đã mở những bao tải dưới đất ra, nhưng khi nhìn thấy những thứ bên trong, vội vàng quỳ ngay xuống đấy, “Ôi, sơn thần ơi, sơn thần, oan có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891684/chuong-3352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.