Haizzz, lời hứa của anh có khác nào lời hứa của ông ngoại cô khi ấy đâu, chẳng có mấy câu là thật.
Lời hứa của quân nhân chính là lời hứa giả dối nhất.
Sở Lạc Nhất ôm một lát rồi mới thả người: “Anh đi đi.”
Dẫu có luyến tiếc cũng phải buông tay, ai bảo cô lại đi thích một người là quân nhân chứ.
Cố Tỉ Thành xoa xoa đầu của cô, nói: “Nếu như em không phải lên lớp thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến quân doanh, chìa khóa nhà anh có đưa cho lão Sở một bộ, hoặc em có thể đến chơi với chị dâu.”
“Em không thèm, ở quân doanh mà không có anh em lại càng buồn.” Sở Lạc Nhất cúi đầu nói.
Cố Tỉ Thành lại ôm lấy cô: “Chắc chắn Tết Nguyên Đán sẽ qua đây với em, đợi nghỉ Tết rồi anh dẫn em về quê gặp bà ngoại của anh một chuyến nhé.”
“Hả? Bà ngoại của anh ở quê sao?” Sở Lạc Nhất nghĩ Cố Tỉ Thành là một nhân vật trâu bò như vậy thì sao có thể để bà ngoại của mình ở quê được.
“Ừ, người già ở quê quen rồi, không muốn lên thành phố. Nếu như em cảm thấy Tết âm lịch lạnh thì để đến mùa hè sang năm anh dẫn em đi gặp bà.”
“Tết âm lịch! Tết âm lịch!” Sở Lạc Nhất vội vàng nói.
Cố Tỉ Thành nhướng mi, thấp giọng nói sát bên tai cô: “Em muốn gặp bà anh đến thế rồi cơ à?”
Ây...
Hình như là có chút vội vàng rồi!
Nhưng nếu nói là Tết âm lịch vậy thì cô có thể gặp anh vào Tết âm lịch rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891674/chuong-3342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.