Sở Lạc Duy đã nhìn thấy thông tin Phong Phong được mời đến trường khi đi ra khỏi nhà.
Bình luận bên dưới cũng nói rõ mọi chuyện.
Sở Lạc Duy chỉ cảm thấy chú Tư thật biết lợi dụng lúc người ta khó khăn.
Sở Lạc Duy ra khỏi nhà đúng lúc Phong Phong vừa về tới. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt có những tâm tình riêng.
Mà lần này, người vui vẻ là Phong Phong.
“Ôi, về rồi đấy hả?” Phong Phong cất lời với vẻ đắc ý.
Sở Lạc Duy mở cửa, lên xe, nhìn chú Tư đang đắc ý của mình, “Vừa mới về ạ.”
“Thế sao không nghỉ ngơi đi, đi luôn đấy à?”
Sở Lạc Duy đã không muốn tiếp lời nữa!
“Chú Tư nghỉ ngơi cho đầy đủ đi, lúc này đừng chơi điện thoại nữa, chắc nó sắp nổ rồi đấy.” Sở Lạc Duy có lòng tốt nhắc nhở, sau đó khởi động xe đi mất.
Phong Phong: “...”
Tâm trạng anh vẫn phơi phới lắm nhé!
Sở Lạc Duy lái xe tới trường, cậu tới phòng học của Kiều Vi Nhã trước, bất chấp giờ lên lớp mà lôi cô ra ngoài.
“Cậu về rồi hả?” Kiều Vi Nhã phấn khích hỏi, sau khi ra ngoài vội ôm lấy cậu.
Sở Lạc Duy: “...”
Những câu mắng cô đã chất đầy trong bụng đột nhiên tiêu biến hết chỉ vì một cái ôm.
Kiều Vi Nhã ôm chặt lấy cậu, không hề để tâm tới đám bạn ra ngoài hóng hớt ở phía sau.
Sở Lạc Duy đưa tay vỗ vỗ lên lưng cô, ra hiệu cho cô buông ra trước.
“Chuyện gì thế?” Sở Lạc Duy trầm giọng hỏi, “Không đợi tôi về đã vội giải quyết trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891670/chuong-3338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.