“Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, mà con còn chưa lấy người ta cơ mà, sao đã như hắt đi rồi thế này?” Phong Phong lại tiếp tục thở dài, diễn tròn vai hình thượng người già của mình.
Kiều Vi Nhã: “...”
Ba thế này là giải nghệ rồi nên giờ coi nhà mình là sân khấu luôn đấy hả?
“Mẹ con kết thúc diễn tập quân sự rồi mà không được nghỉ à?” Kiều Vi Nhã đột nhiên hỏi.
Quả nhiên, sau khi Kiều Vi Nhã hỏi xong, Phong Phong đứng bật dậy luôn, “Cả mẹ con nữa, hai mẹ con con không ai khiến ba yên lòng được. Con dừng lại ngay cho ba, để ba đi gọi điện thoại cho mẹ con.”
Kiều Vi Nhã nhìn Phong Phong vào phòng ngủ, cô làm mặt quỷ với bóng lưng của ba mình, “Con qua nhà kế bên tìm Bánh Bao Đậu nhé, ba với mẹ cứ từ từ nói về chuyện tại sao mẹ vẫn chưa về đi.” Kiều Vi Nhã nói xong liền sang nhà sát vách tìm Bao Đậu.
Lúc này Sở Lạc Nhất cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, vì tới giờ Cố Tỉ Thành vẫn chưa quay về.
Cho nên cả hai người đều chỉ có thể nằm trên giường chờ đợi.
“Cũng không biết chị Niệm Niệm với anh Húc Ninh thế nào rồi nhỉ?” Sở Lạc Nhất khẽ nói.
“Không phải là Sở Húc Ninh về thành phố B rồi à? Em cảm thấy lần này Bạch Hoành chết nhanh thế không thật chút nào, chắc không phải đằng sau vẫn còn có yêu quái đấy chứ?” Kiều Vi Nhã không yên tâm nói.
“Em nghĩ nhiều quá rồi, lần này cái chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891659/chuong-3327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.