Chương trước
Chương sau
Thủy An Lạc cúi xuống nhìn Viên Giai Di như phát điên gắt gao ôm lấy mình, nhưng cô lại rất bình tĩnh.
“Viên Giai Di, đời này của cô thật sự đáng thương đến cùng cực.” Thủy An Lạc nói, cô cúi nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy chân mình, “Cô cảm thấy căn phòng sắp sụp này có thể lấy được mạng của tôi sao?”
“Nhưng có thể lấy được mạng của Sở Ninh Dực. Tôi muốn cô phải thấy cảnh Sở Ninh Dực chết. Tôi muốn cô một lần biết được cảm giác mất đi tình yêu của mình.” Viên Giai Di hét lên, ôm lấy chân Thủy An Lạc không chịu buông.
Đúng lúc đó, Sở Ninh Dực đã đạp Bạch Hoành bay vào tường. Bạch Hoành trượt xuống, cùng lúc đó bức họa của Long Nhược Sơ cũng đè lên người hắn.
Sở Ninh Dực quỳ một chân dưới đất, xoa dịu cơn đau trên người. Mấy năm không ra tay suýt nữa thì anh bị thằng oắt này đánh bại. Giờ chỉ có thể trách là anh thật sự đã già rồi thôi.
“Không...”
Viên Giai Di hét lên, nhìn Bạch Hoành bị đè lấp mất bên kia. Cô ta buông Thủy An Lạc ra rồi bò qua đó.
Thủy An Lạc vội vàng đỡ Sở Ninh Dực dậy, “Anh không sao chứ?”
“Một thằng nhóc không biết trời cao đất dày có thể làm gì được anh chứ. So với ba nó, nó vẫn còn kém nhiều.” Sở Ninh Dực đáp, nhưng vẫn phải dựa vào Thủy An Lạc để đứng dậy.
“Đi thôi.” Sở Ninh Dực nắm tay Thủy An Lạc đi ra ngoài.
Nhưng khi họ mới đi được hai bước, Sở Ninh Dực bỗng đẩy Thủy An Lạc sang một bên. Viên Giai Di ở phía sau đang điên cuồng nã súng về phía họ.
Vì bảo bệ Thủy An Lạc mà cánh tay Sở Ninh Dực bị đạn xẹt qua, cơn đau rát truyền tới, còn Viên Giai Di vẫn đang tiếp tục nã súng về phía này.
Thủy An Lạc bị đẩy ngã xuống đất, lại được Sở Ninh Dực ôm lấy lăn vào góc tường, tìm được một nơi có thể né tránh.
“Điên rồi sao?” Thủy An Lạc khẽ nói.
“Chắc điên rồi!” Sở Ninh Dực đáp, anh nhặt vỏ đạn dưới đất lên, ném về phía Viên Giai Di đang bắn tới.
Vỏ đạn và viên đạn của cô ta đập vào nhau, viên đạn kia thì bị bắn dính lên tường, còn vỏ đạn lại găm trúng vào vị trí tim của Viên Giai Di.
Thủy An Lạc: “...”
Viên Giai Di còn đang nắm khẩu súng trong tay. Cô ta không thể tin nổi vào mắt mình, từ từ gục xuống người Bạch Hoành.
Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực kéo ra khỏi nhà chính, nhưng cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay anh, “Anh Sở, anh bắn súng chỉ cần đạn thôi cũng được à.”
“Em cho là anh Sở nhà em một tay cũng có thể nhấc em lên chỉ để luyện chơi chắc? Là để cứu mạng đấy.” Sở Ninh Dực nói xong lại nhanh chóng đưa Thủy An Lạc rời khỏi đây.
Đám người bọn họ tập trung về phía trực thăng. Nhưng Sở Lạc Duy và Sở Vi vẫn chưa quay lại, họ vẫn đang bên chỗ ngục nước kia.
Lúc cảnh sát bản địa sắp đuổi tới nơi, Cố Tỉ Thành nói: “Để tôi đi, mọi người đi trước đi, chỗ đó tôi thuộc đường.”
“Nhưng mà...” Sở Lạc Nhất vội kéo tay anh lại, “Em đi với anh.”
“Để cậu ta tự đi.” Sở Ninh Dực thẳng thừng lên tiếng.
“Nhưng mà ba ơi...” Sở Lạc Nhất giật mình nói, “Tình hình bên đó chưa biết thế nào, anh con với anh Sở Vi giờ ra sao vẫn còn chưa…”
“Để cậu ta tự đi!” Sở Ninh Dực cứng rắn bỏ lại một câu sau đó lên trực thăng trước.
Thân là Báo Tuyết, cậu ta buộc phải học được việc có những rắc rối không thể trốn tránh được trong khi thực hiện nhiệm vụ, ví dụ như lúc này.
Cố Tỉ Thành vỗ vỗ lên vai Sở Lạc Nhất. Đây không còn là chuyện riêng nữa, giờ nó đã là chuyện công của Báo Tuyết rồi, đây là nhiệm vụ của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.