Sở Lạc Nhất không nhịn được trợn trắng mắt. Loại người này mà cũng muốn trường sinh bất lão à?
Đúng là thần kinh của thần kinh!
“Anh zai à, tôi đang bị anh tóm đấy, tôi còn có thể giở trò gì được nữa. Đám người kia bị người của anh bao vây rồi. Hơn nữa kể cả họ có giải quyết được người của anh thì cũng không dám vào đây đâu.” Sở Lạc Nhất trừng mắt nói.
Bạch Hoành không để ý tới cô, chỉ giục cô đi nhanh lên.
“Đang đi đây còn gì, đừng có giục nữa được không? Chưa từng thấy ai đi chết mà còn hết lòng như thế đấy.” Sở Lạc Nhất vẫn lải nhải không thôi.
“Sao cô biết người chết sẽ là tôi? Biết đâu là bọn họ thì sao?” Bạch Hoành cười giễu, “Cô có biết bên ngoài có bao nhiêu người của tôi không?”
“Nhiều người cũng có tác dụng gì đâu, cũng không chịu được đòn.” Sở Lạc Nhất xì một tiếng, lại bị kéo chao đảo cả người ngợm.
Bạch Hoành nhìn xung quanh, “Tại sao vẫn là ở đây?”
Sở Lạc Nhất lườm hắn, “Anh tự đi mà, trách tôi hả? Là anh kéo tôi đi đấy chứ?”
Bạch Hoành: “...”
Hắn đẩy Sở Lạc Nhất lên đằng trước, “Cô đi đằng trước đi.”
Sở Lạc Nhất ai ôi một tiếng, quay lại nhìn Bạch Hoành rồi ngồi phệt luôn xuống đất, “Này, hai ta nói chuyện chút đi, nói xem mẹ anh làm thế nào mà nuôi được anh thành kẻ biến thái thế này ấy.”
Sở Lạc Nhất nói xong đã bị Bạch Hoành gí súng vào đầu.
Sở Lạc Nhất thấy vậy lập tức giơ hai tay lên trên đầu, “Được được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891652/chuong-3320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.